Page 62 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 62

riêng  Hàn  Mặc Tử.  Đọc  Truyện  Kiều ta  bắt gặp  không  ít  lần  chủ  thể  phát  ngôn
    xuất hiện trực tiếp trorig tác phẩm; “Nàng rằng”, “Từ rằng”, “Chàng rằng”... Đến cả
    Sở Khanh cũng đòi lên tiếng;  “Ta đây nào phải ai đâu  mà  rằng!”. Xa  hơn  nữa, lời
    trực tiếp còn xuất hiện trong Đường thi. Với  77 bà hành của  Bạch Cư Dị,  chúng ta
    có lời của ca kĩ:
                      Rằng  Xưa là vốn người kẻ chợ.

                      Cồn Hà Mõ trú ở lãn la”
        Tuy  nhiên,  các dạng  lời  trên  đều  thuộc  phạm  trù  ‘Irữ tình  điệu  ngâm”  (Trần
    Đình Sử). Điều này có nghĩa, tiếng nói trực tiếp khi đưa vào thơ đã bị chi phối hoàn
    toàn bởi tầm quan sát của tác giả.  Cụ thể hơn là ở hình thức lời thơ, thể thơ...  Do
    vậy nó chưa thể hiện sức sống riêng, giọng nói riêng. Đến Hàn Mặc Tử lời thơ trực
     tiếp  đã  rất  gần  với  iiếng  nói  ngoài  đời.  Có thể  xem  nó  hoàn  toàn  trùng  khít với
     những  giao tiếp  ngày thường:  “Sac  anh  không  về  chơi  thôn Vi?”  Phát  ngôn  này
     nếu tách biệt độc lập thì mấy ai bảo đó là lời thơ?
         Hình thức của  bất  kì  loại thể sáng tác nào cũng sẽ già cỗi đi trước thời gian,
     còn  những giao tiếp đời thường,  dường  như ít biến động.  Có chăng đi  nữa thì tiến
     trình lão hoá của  nó chậm hơn nhiều. Đưa lời trực tiếp theo phong cách riêng của
     mình vào thơ, Hàn Mặc Tử đã thực hiện thao tác hiện tại hoá giọng điệu. Đặc điểm
     này khiến Đây thôn  Vỉ Dạ không chỉ hướng đến một đối tượng,  một thế hệ;  không
     chỉ nói cho quá khứ cho thực tại mà còn cho cả tương lai.
         Trong  phong trào Thơ mới,  về  phương  diện lời trực tiếp,  Hàn  Mặc Tử không
     phải là người đi tiên phong.  Tình già của Phan Khôi - thi phẩm khơi dòng cho thi ca
     hiện đại đã đặt nền  móng cho bước phát triển  này: “...  hai cái đầu xanh,'kề nhau
     than  thở:   ôi  đôi  ta, tinh  thương  nhau thì  vẫn  nặng,  mà  lấy  nhau  hẳn  là  không
     đàng” . Về sau còn có Xuân Diệu với Lời kĩ nữ, Vũ Cao với Núi đôi...
         Là quy luật tất yếu của lô-gích xúc cảm, thơ trữ tình dẫu tiếng nói ban đầu  có
     thuộc về lời của  người khác thì tiếng nói cuối cùng vẫn thuộc về chủ thể trữ tinh.
     Đâu  chỉ  riêng  Hàn  Mặc Tử,  Xuân  Diệu  trong  phần  kết  của  Lời kĩ nữ.  “Mắt  run
     mờ  kĩ nữ thấy  sông  trôi  /  Du  khách  đi  du  khách  đã  đi  rồi...”  là  lời  miêu  tả  tâm
     trạng ki nữ của tôi - trữ tinh.  Phan Khôi tinh quái hơn ở vị thế của  người quan sát
     “Liếc đưa nhau đi rồi! Con mắt còn có đuôi” {Tinh già).
         Do đặc trưng của loại hình quy định: thơ là tiếng lòng, là “khoảnh khắc thăng
     hoa” tâm  hồn  chủ  thể,  nên tính  chất  nhập  vai của tôi  - trữ tìtih  dần  dần  nhường
     bước cho tôi - bản ngã đích thưc xuất hiện. Lời trực tiếp được đưa vào tác phẩm sẽ
     bị  nhược  hoá,  hoà  tan  trong  giọng  điệu  của  tôi  - chủ  thể trữ tình.  Tính  chất  này
     không chỉ tạo dựtig  nên lời  nửa trực tiếp cho Đáy thôn  Vỉ Dẹ,  mang lại âm hưởng
     “lạ” cho khổ thơ thứ hai mà còn mở rộng phạm vi của kiểu lời thơ đến ranh giội lời
     đa  thanh  của  văn  xuôi  hiện  đại.  Có  điều  ở  văn  xuôi,  lời  gián  tiếp  của  người  kể
     chuyện xâm  nhập vào lời trực tiếp của  nhân vật,  để tiếng  nói cuối cùng thuộc về
     nhâri  vật thì  ở thơ trữ tình, quá  ìrình  ấy diễn ra theo chiều  ngược lại.  Lơi trực tiếp


                                                                             61
   57   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67