Page 60 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 60

Kể  từ cải  cách  giáo  dục'1991,  Đây  thôn  Vỉ Dạ  được  đưa  vào  chương  trình
    giảng dạy ở  phổ thông.  Từ ng'ày ấy và  ngay cả trước đó khá  lâu,  các nhà  nghiên
    cứu đã sử dụng  nhiều cách tiếp cận  nhằm khai thác tối đa giá trị thẩm mĩ của bài
    thơ.  Việc  làm  đó  đã  tạo điều  kiện thuận  lợi  cho các giáo  viên  ở  phổ thông.  Tuy
    nhiên, từ bấy đến nay, một vướng mắc tưỏng chừng đơn giản nhưng khiến không ít
    giáo viên lúng túng khi chuyển giảng bình từ khổ thứ nhất sang khổ thứ hai và thứ
    ba, lúc xuất hiện sự đột biến mạnh của tư duy thơ. Đa số giáo viên đều hiểu đúng
    rằng  khổ thứ hai  là sự nới  rộng  không gian thơ,  cảm xúc thơ... song cơ sỏ có sức
    thuyết phục tối ưu của chuyển biến đó thì vẫn cứ mãi gây nhiều tranh cãi.  Bài viết
    này, dựa vào đặc điểm lời thơ, chúng tôi thử dưa ra  một cách !í giải, qua đó khẳng
    định thèm những đóng góp của  Hàn Mặc Tử và đề cập đến Oiột số đặc trưng của
    lời thơ hiện đại trong việc đối chiếu vdi lời văn xuôi hiện đại.
        Giọng điệu ngân lên từ giây phút ban đầu của tác phẩm thơ ca  nói riêng  hay
    vàn bản nghệ thuật nói chung là cực kì quan trọng.  Nó sẽ giữ âm hưởng chủ đạo,
    xuyên suốt toàn  bộ  hành  trình  của  tác  phẩm, về sau,  dẫu  văn  bản  có xuất  hiện
    nhiều  dạng  vẻ  âm  thanh, đến thế nào chăng  nữa  thì ý thức sơ  khỏi  vẫn  chi  phối
    mạnh cấu thanh ấy. Từ lời trực tiếp của đối tượng trữ tình (Hàn Mặc Tử không dùng
    dấu trích dẫn song độc giả vẫn phân biệt được): “Sao anh không về chơi thôn Vĩ?”,
    chúng ta  xác  định  được chủ  thể của  phát ngôn:  một “cô  em”  nào đó đang trách
    hờn “anh” - chủ thể trữ tình của  bài thơ.  Trong  ba  câu tiếp theo của  khổ thơ đầu,
    cáu thứ hai rất đặc biệt bởi “Nhìn nắng hàng cau” là lời giải thích cho nguyên nhân
    trách dỗi “Sao anh  không về” còn “nắng  mới lên” có thể ngắi thành  một câu  độc
    lập.  Câu thơ thứ nhất đã trọn vẹn  nhưng dư âm của chủ thể “anh” vẫn lan truyền
    sang bón từ đầu  của câu thứ hai, làm chủ  ngữ cho một li do hết sức thơ:  Chỉ nhìn
    nắng thôi  ư? Tính chất vắt dòng của lời thơ về mặt ý tưởng  phát ngôn đã để lộ rõ
    ràng âm điệu và đặc điểm lời của cô gái.  Ba tư còn lại “nắng mới lên” là lời của cố
    gái hay lời của chàng trai? (ở đày được hiểu như chủ thể trữ tình của bài thơ). Hiển
    nhiên đấy  là  lời của cô gái  nhưng đã  ít  nhiều nhập với giọng của  tôi - trữ tình,  đã
    thấp thoáng  bóng hình của  người thứ hai.  Phát ngôn này giữ vai trò then chốt,  mở
    đường cho ý thức tôi - trữ tình xâm nhập mạnh hơn vào lời của đối tượng trữ tình:
                      Vườn ai mướt quá xanh như nqọc.
                     Lá táic che ngang mặt chữ điền.
        Lời miêu tả thôn Vĩ của cô gái hay dòng hồi tưởng của người đi xa? Thật khó
    phản biệt. Tính chât giao thoa đã gia tàng cường độ, song xét trong chỉnh thể ngữ
    đoạn thì lời cô gái vẫn cỉiiếm ưu thế.
        Khổ thứ hai  bắt đầu  bước chuyển  biến  mới về chất, vẫn là  dòng  hồi tưởng ở
    nhân  vật trữ tình  nhập  vai,  kỉ  niệm  tràn  về  mãnh  liệt đến  nỗi,  từng  bước  lời  của
    chàng trai lan toả, ken đầy cả không gian:
                      Gió theo lối gió mây ơường mày.
                      Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay.


                                                                             59
   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64   65