Page 58 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 58

ĐÂY THÔN Vĩ DẠ


                                                                HÀN  MẶC TỬ
        A. KIẾN THỨC BỔ TRỢ
        I-  Tác  giả:  Hàn  Mặc Tử tên  thật  là  Nguyễn  Trọng  Trí.  ông  sinh  ngày 22-9-
    1912. Quê ỏ Lệ Mĩ, Đồng Hới, sau chuyển vào sống ở Quy Nhơn, ông từng làm ỏ
    Sở Đạc điền,  làm báo, từng ra  Huế vào Nam...  ông mất vì  bệnh  phong  ngày 11-
    11-1940 tại Quy Hoà, Quy Nhơn. Thi hài ông được mai táng tại Ghềnh Ráng.
        Làm  thơ  từ  năm  mười  sáu  tuổi,  với  nhiều  bút  danh  -  Minh  Duệ  Thi,  Phong
    Trần,  Lệ  Thanh,  Hàn  Mặc  Tử,  Hàn  Mạc  Tử...  -  Hàn  Mặc  Tử chỉ  sáng  tác trong
    khoảng  mười  hai  nàm  và  để  lại  các  tập  thơ:  Lệ  Thanh  thi  tập,  Gái  quê,  Đau
    thương, Xuân như ý,  Thượng thanh khí...  Sự nghiệp thơ ông tuy không thật đồ sộ
    nhưng đã để lại dấu ấn khó phai mờ trong tâm trí người Việt yêu thơ.
        II- Phong cách: Có lẽ sự chống chếnh trong Đây thôn Vỉ Dạ, “ai biết tình ai có
    đậm đà?’ là dấu hiệu của niềm bi đát lớn.
        Khi sự mất mát, tuy mất nhưng luôn hiện vổ ám ảnh niềm thơ,
                     Trời hdi! Nhờ ai cho khỏi đói!,
                     Gió trăng có sẵn làm sao ăn?
                     Làm sao giết được người trong mộng
                     Để trả thù duyên kiếp phũ phàng,
    khiến không  khí thơ có phần khác với bầu không khí ‘1rong làn nắng ửng khói mơ
    tan”, nhưng cái kết của “nắng ửng” vẫn một âm điệu bâng khuâng, tiếc nuối,
                     Rồi mai trong đốm xuân xanh ấy
                     Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi,
    bỏi dẫu cho đó là ánh nắng, là tiếng hát, là dòng sông... nhưng “dòng sông trắng”
    lại gợi âm hưỏng xa lìa,
                     Chị ấy năm nay còn gánh thóc
                     Dọc bờ sông trắng nắng chang chang.
        Màu trắng là  màu sắc quyền uy nhất trong thơ Hàn  Mặc Tử. Đấy là  màu của
    kí ức,  của  cảm thức mất mát,  xa  lìa,  đau  đớn...  đồng thời cũng  là  màu tinh  khiết,
    thiêng liêng,... trong chốn hoài niệm, “màu” của lời tiên tri cho thân phận cá nhân
    và bao người trong uẩn khúc thời gian:
                      Tiếng ca ngắt. - Cành lá rung rinh
                      Một nường con gái trông xinh xinh
                      ổng quẩn vo xắn lén đẩu gối
                      Da thịt, trời ơi! Trắng rỢn mình. {Nụ cười)
        Còn đây là sắc trắng trong khối duyên tình lỡ khi Em lấy chồng:


                                                                             57
   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63