Page 57 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 57

mặt làm ngơ với bao nỗi niềm cần chia sẻ của con người;
                       Bèo dạt về đàu hàng nối hàng
                       Mênh mông không một chuyến đò ngang
                       Không cầu gợi chút niềm thân mật
                       Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng
         Trong khổ thơ có những câu hỏi không thể có câu trả lời.  Những câu hỏi như
     để khơi sâu thêm  nỗi buồn, cảm giác hẫng hụt và đặc biệt là tình cảnh bơ vơ của
     cái tôi trước một thế giới  không còn là  nơi nương tựa quen thuộc như muôn nghìn
     năm trước nữa.
         Trong  khổ thơ còn có sự diễn đạt mang tính tăng cấp  nhấn vào các  ngôn từ
      mang  tính  phủ  định  khiến  người  đọc  nảy  sinh  nhữhg  liên tưỏhg  và  so  sánh.  Từ
     “khách  vắng  teo"  của  Nguyễn  Khuyến  qua  “đã  vắng người saóg những  chuyến
     đò" của  Xuân  Diệu  cho đến  hàng  loạt từ “không đò”,  “khống dệư’, “lặng lẽ” của
      Huy Cận là cả một hành trình “càng đi sâu càng thấỵ lạnlf’ (Hoằi Thanh) của con
      người khi bước vào thế giới hiện đại.   .t‘   ;  ^    '   -r
         Khổ thơ cuối diễn tả một sự đối lập caó độ giữa cotingười với vũ trụ. Cái mênh
      mông của không gian: “lóp lớp mày cằo đun núỊ bạơ' tíiơng phản gay gắt với hình
      ảnh  “chim nghiêng cánh nhỏ: bóng <ửìiệu sa*’.  RÕ"ỉấrìgf'  không  còn  là  cánh  chim
      mang  tính  nghệ  thuật thuần  tuý  dủỷ  mi  nhữ trong bưốhg Ihi:  “Chiếc  cò  bay với
      ráng pha/ Sông xanh cùng với trời xà rnột màu - ỳương  Bột “ hay cảnh “Bạch lộ
      song  song phi hạ  điền”  (Đôi  cò' trắng  song  song  bay  xuống  cánh  đồng  -  Thiên
      Tníờng vãn vọng - Trần Nhân Tông)  nữa. Cánh chim ở đây chứa đựng cái tôi rợn
      ngợp trước hoàng hôn, gợi ám ảnh về cái hữu hạn của kiếp người trước cái vô hạn
      của tạo hoá.               '
          Nhu  cầu  tìm  về  một  hình  ảnh  thân  thương,  quen  thuộc  sưởi  ấm  lòng  người
      trong  bối  cảnh  nỗi  cô đơn đang  ngập tràn tâm trạng  như sắp dìm  cái tôi trữ tình
      vào một nỗi  buồn vừa  mang tính  muôn thuở vừa chưa từng trải qua bao giờ sẽ là
      một tất yếu. Đấy là lí do vì sao bài thơ kết thúc bởi hai câu:
          Lòng quê dợn dợn vời con nước
          Không khói hoàng hôn cũng nhó nhà
      vừa  như chịu  ảnh  hưởng  từ  hai  câu  thơ  của  nổi  tiếng  của  Thôi  Hiệu:  Nhật mộ
      hương quan hà xứ thị/ Yên ba giang thượng sử nhàn sầu vừa như muốn đối lập với
      người xưa  bằng  lối  bộc lộ cảm xúc trực tiếp theo  phong cách của  con  người thời
      hiện đại.

                                                    NGUYỄN VẢN PHƯỢNG







      56
   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62