Page 61 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 61

để  cuối  cùng  xúc  cảm trào  dâng  xóa  tan  ranh  giới  từng  câu  thơ  độc  lập,  tạo tứ
      mênh mang theo dòng trăng:
                       Thuyền ai đậu bến sông trảng đó
                       Có chở trăng về kịp tối nay?
          Lời  của  cô  gái?  Bóng  hình  nàng  giờ  chỉ  còn  dư âm  trong  tâm  thức  chàng.
      Tiếng nói của nàng dần lịm tắt. Để kết cục, rung động thiết tha của nhà thơ - người
      mà lúc này kỉ niệm tràn ngập trong  hồn - đã  khiến  ngôn từ dường  như hoàn toàn
      thuộc quyền sỏ hữư của chàng:
                       Mơ khách đường xa khách đường xa
                       áo em irắng quá nhìn không ra
                       ở đày sương khói mờ nhân ảnh
                       Ai biết tình ai có đậm đà?
          Trở lại  câu  thơ thứ hai:  “Nhìn  nắng  hàng  cau...” ,  như chúng  ta  đã xác định,
      chủ thể của lời thơ là “em” và giọng của người con gái chiếm ưụ thế. ở câu thơ thứ
      chín: “Mơ khách đường xa” nếu tách khỏi văn bản thì chủ thể phát ngôn của lòi thơ
      có thể là cỏ gái hoặc chàng trai.  Song bỏi câu thơ sau xuất hiện tín  hiệu “áo em”
      nên nó đả quy định lời ấy là lời của chàng trai. Nhưng nếu chúng ta cho rằng khổ
      thơ cuối  hoàn toàn  không có bóng hình  người con gái thì chưa  hẳn  đúng.  Xét về
      cấu  trúc,  hai câu  thơ  rất giống  nhau,  các yếu tố lặp  (“nắng” ,  “khách  đường  xa”)
      ngoài  giá  trị  nhấn  mạnh,  làm tăng  niềm  day dứt  nhớ thương  nó  còn  gợi  sự hiện
      diện của cả hai chủ thể đan lồng qua cách nói.  Khi chủ thể trữ tình lặp lại cấu trúc
      lời của  bạn  gái th'i  lúc ấy bórig  dáng  nàng, tiếng  nói  nàng  đã chi  phối  hành vi  lời
      của chàng.
          Tính chất lặp cấu trúc còn được thể hiện ở hai lời thơ đầu  và cuối thông qua
      dụng  ý  bỏ  lửng  câu  hỏi:  “Sao anh  không  về  chơi  thôn  Vĩ (?)” ,  “Ai  biết tình  ai  có
      đậm đà (?)”. Một tình cảm tha thiết, tình yêu hay có thể chăng là một lời nguyền?...
      cùng  một  lối  nghi  vấn,  xuất  hiện  hai  chủ  thể  độc  lập  khác  nhau  nhưng  trong  lời
      nhắn gửi đó chàng vẫn bên nàng, ngược lại và vĩnh viễn.
          Chỉ có điều chuyển dịch từ “em” sang  “anh”,  chủ thể thay đổi xui giọng điệu
      cũng biến chuyển theo. Quá trình đó làm nảy sinh lời nửa trực tiếp trong bài thơ. ở
      đây dòng nội tâm của “em” lan toả trong “tôi” cùng cất lên lời cho quá trình tan rã,
      quy hợp của phức điệu cảm xúc,  phức điệu ngôn từ. Toàn bộ bài thơ, trừ câu đầu
      tiên  là  lời cúa cô gái và câu cuối cùng là  lời của  chàng trai,  mười  câu thơ còn  lại
      được đóng khung ấy là sự khuếch tán âm thanh của lời trực tiếp sang lời gián tiếp.
      Tiếng  nói của  hai chủ thể cùng  ngân lên trong cùng vỏ ngôn từ.  Qua đó, độc giả
      có thể cảm nhận được tình cảm thầm kín đâu chỉ của tôi - chủ thể mà còn của tôi -
      khách thể trữ tình.  Tính chất giao thoa giọng điệu đã làm cho hình tượng thơ dàn
      trải mông lung.
          Du nhập lời trực tiếp của đối tượng trữ tình vào ngôn từ thơ không  phải là của


      60
   56   57   58   59   60   61   62   63   64   65   66