Page 64 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 64

Xưa  nay chúng ta quan  niệm một số kiểu lời, giọng điệu  nhất định nào đó sẽ
     là những phạm vi độc quyền của một trong hai loại hình trữ tình hoặc tự sự. Trong
     đó tự sự có thể bao quát hầu  như tất cả các bình diện, chẳng  hạn  như ba loại lời:
     trực  tiếp,  gián  tiếp  và  nửa  trực  tiếp:  tất  cả  các  kiểu  giọng  điệu:  mỉa  mai,  châm
     biếm, thiết tha, vô cảm... trong lúc đó khiêm nhường hơn, loại hình trữ tình chủ yếu
     chiếm lĩnh kiểu lời trực tiếp của tôi - trữ tình nên kiểu giọng “độc thoại” là hệ lụy bất
     khả tránh.
         Với Đây thôn  Vĩ Dạ tình hình khác hẳn. vẫn trên nền cơ bản của loại hình trữ
     tình,  nó đã  hấp thụ  tất cả  các  phương  diện ở lời,  ỏ giọng  điệu của  ngôn từ nghệ
     thuật.  Phải chăng đây có thể là một ngoại lệ trong hệ thống lí luận của M. Ba-khơ-
     tin khi ông quan niệm,  đặc trưng giọng điệu vốn có của thơ trữ tình là “độc thoại”,
     (đơn âm)?
         Tác phẩm văn học, dẫu có bao nhiêu biến thể giọng điệu ở cấp vi mô thì vẫn
     chịu  sự thống  tri  bằng  một  giọng  duy  nhất ở  cấp  vĩ mỏ  (giọng  trữ tình,  giọng  tự
     sự...).  Đây thôn  Ví Dạ  là  một  bằng  chứng.  Lời  thơ  vừa  trang  nhã,  tha  thiết,  vừa
     mãnh liệt táo bạo  pha  lẫn chút dỗi hờn; với sự hài  hoà  độc đáo của truyền thống
     và cách tân được biểu  hiện qua nhiều kiểu lời thơ nhưng giọng điệu của tác phẩm
     vẫn là giọng điệu trữ tình duy nhất.  Ngẫm cho rốt ráo, lời của “em” hay “tôi” cũng
     là sự phân thân của tôi - trữ tình. Do vậy tiếng nói của bài thơ đã được định hướng
     trong  trường  xúc cảm thống  nhất.  Song cũng đừng  vì  điểu  này  mà  kết luận  rằng
     thơ trữ tình  chỉ có  một giọng  duy  nhất.  Tính  đa  thanh  của  cuộc  đời,  của  khoảnh
     khắc íung động CLia nhà thơ sẽ in dấu ấn trên chất liệu ngôn từ khi nhà thơ cố tình
     đua vào thi phẩm nliiều giọng khác nhau.
         Càng  phát triển,  tính  chất giao thoa  giữa các  loại  hình  sáng  tác càng  mạnli.
     Phá vỡ biên giới, xâm nhập các giọng điệu không có nghĩa là hủy diệt loại thể, mà
     chỉ tạo nên diện  mạo mới trong  khuôn  khổ thể loại đả được định hình. Từ góc độ
     ấy, Đáy thôn Vỉ Dạ xứng đáng là mội trong những bài thơ tiêu biểu cho một thế hệ
     mới, tiếng nói mới trên diễn đàn thơ ca Việt Nam và thơ ca hiện đại nói riêng.
                                                                  LÊ HUY BẮC

         II - Trầm tích thời gian trong “Đây thôn Vĩ Dạ”
         Thông  thường,  thi  nhân  sáng tác theo  hai  cách:  hoặc là  đối  cảnh sinh tình  -
     trực  tiếp  sáng  tạo,  hoặc  là  từ một  kỉ  niệm  được  lưu  giữ trong  kí  ức  nhờ  một  cú
     huých gợi nhớ nào đó ở thực tại nên thơ chợt hiện. Đây thôn Vĩ Dạ ra đời theo cách
     thứ hai này.  Nhà thơ viết về thôn Vĩ thông qua kí ức,  sự hoài  niệm về một khoảng
     trời thơ mộng lúc ông đã bị bệnh, sống ở Quy Nhơn, rất xa huê và Vỉ Dạ.
         Ngay  nhan  đề  bài thơ  cũng  đã  gợi  lên  cái  kỉ  niệm  được  đành  thức  ấy:  Đày
     thôn  Vỉ Dạ.  Nhan đề này giống nhan đề một bài thơ nổi tiếng của Xuân  Diệu Đày
     mùa thu tôi.  Hai ctiữ “đ â /’ án ngự ngay vị trí đầu tiên ấy đều bộc lộ sự thảng thốt,


                                                                              63
   59   60   61   62   63   64   65   66   67   68   69