Page 59 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 59

Ngày mai tôi bỏ làm thi sĩ
                       Em 'ấy chồng rồi hết ước mơ
                       Tôi sẽ đi tìm mỏm đá trắng
                       Ngồi lê để thả cái hổn thơ
      để rồi trong cơn thác loạn của bệnh tật, khi cái chết cận kề, “Ma-ri-a lihh hồn tôi” ...
      tất cả như phân chia thành hai vùng sáng - tối, đôi mảnh tâm trạng,  nỗi khao khát
      được hoà  nhập  nhưng  lại đầy lo âu,  rụt rè,...  nhưng đều chịu  sự chi  phối của  một
      dự cảm, một thực tiễn mất mát - chia lìa; Đây thôn Vĩ Dạ không phải là ngoại lệ.
          Hàn Mặc Tử sáng tác thơ theo lối Đường luật, Thơ mới và đặc biệt là cả thơ -
      văn xuôi.  Lĩnh vực nào ông cũng tỏ ra rất xuất sắc.  Sự đa dạng trong thi pháp thơ
      đã khiến ông trở thành đối tượng quan tâm hàng đẩu của các cây bút phê bình nổi
      tiếng ở thời ông và thời sau.  Người ta so sánh thơ ông với các phong cách lỗi lạc
      của  thơ  Pháp  như  Tượng trưng  (Bô-đơ-le),  Siêu thực (Ang-đrê  Bre-tông).  Đảy  là
      vinh dự lớn  đâu chĩ riêng cho  Hàn  Mặc Tử mà  còn  chung cho cả  nền thi ca  hiện
      đại Việt Nam.
          III-   Xuất  xứ;  Đây thôn  Vĩ Dạ  được  in  trong  tập  Thơ điên  (1939).  Tác  phẩm
      được xem  là  cung  đàn  êm  ái trong  bản  nhạc đời  đầy  mất  mát,  phiền  muộn  của
      Hàn. Tác phẩm ghi nhận dấu ấn thiên tài của nhà thơ trên chất liệu ngôn từ.
          B. TIẾP CẬN TÁC PHẨM
          I- Đặc điểm lời thơ của “Đây thôn Vĩ Dạ”
          Đáy thôn  Vf Dạ là  một trong số ít  những bài thơ hay  nhất viết về  Huế. về Vĩ
      Dạ. Không như Trần Thi Nhã Ca, “tôi lớn lên bên này sông Hương” (Tiếng chuông
      Thiên Mụ) để rồi cuốn theo dòng đời và phút chốc giật minh hoài niệm,
                       Từ dạo xa chuông khôn lớn giữa đời
                       Đổi họ thay tên viết văn làm bào
                       Cơm áo dạy mâm ăn lơ nói lào
                       Cửa từ bi xưa mất dấu đứa con hư.
          Hàn  Mặc  Tử không  sinh  ỏ  Huế.  Thi  sĩ chỉ  là  khách  qua  đường,  đến  rồi  đi,
      mang theo một bóng hình,  một kỉ niệm đẹp, chưa phôi pha như ngày Huế đẹp. vẻ
      đẹp của Thôn Vĩ,  nửa  nông thôn,  nửa  thành thị chưa  phai dấu  kinh thành  và  cả
      tình người cũng mang mang trong cảnh sắc ấy.  Lịch sử và con người của một thòi
      điểm, một vùng đất,  một giao thoa độc đáo đã được Hàn Mặc Tử phát hiện, nhưng
      không  phải  ở  ngay đất  Huế,  ngay thời  điểm ấy  mà  phải  lùi xa  trong  không  gian,
      thời gian, chìm lắng rồi chợt thức để thơ trào lên sóng bút. Và thế là một hình bóng
      cũ,  một hoài  niệm -  nhờ tấm  bưu  ảnh - đã  lên tiếng,  nhẹ  nhàng  và tinh  khôi  như
      mối tình e ấp, chưa kịp ngỏ lời...
          Quá trình  sảng tác thơ của  Hàn  Mặc Tử,  nói  như Phan  Cự Đệ  là  “đã  đi  một
      chặng  đường  dài  lừ   Cu  điển  qua  lãng  mạn  rồi  từ lãng  mạn  chuyển  nhanh  sang
      tượng trưng, siêu tnực...”. Trong thế giối ấy, Bày thôn Vĩ Dạ là một trong những bài
      thơ tiêu biểu nhất của Hàn Mặc Tử.


      58
   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64