Page 94 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 94

cái chỏng chênh hẫng hụt của kẻ đang phải lìa xa nơi mình từng gắn bó, hay là cái
     chập trùng xa ngái của rừng núi miền Tây? Thật khó tách bạch, cả chủ thể và đối
     tượng dường như đã trộn lẫn vào nhau  mà đồng hiện trong một chữ “chơi vơi” ấy.
     Có phải đó là cái trạng thái chập chờn  rất riêng của cõi nhớ chăng? Chữ “nhớ ôi”
     này  cũng  thế:  Nhớ ôi  Tây  Tiến  cơm  lên  khói /Mai  Châu mùa  em  thơm  nếp xôi.
     Nghe cứ nôn  nao,  nghèn  nghẹn thế nào!  Không  phải “ôi  nhớ” lối cảm thán  quen
     mòn.  Cũng  không  phải  “nhớ ôi  là  nhớ!” thật thà,  khẩu  ngữ.  Không  phải  “nhớ ơi”
     như tiếng  gọi  hướng  ra  người.  Mà  là  “nhớ ôi”  như tiếng  kêu  hướng  vào  mình.  Ta
     nghe rõ trong lời thơ một nhớ nhung bất chợt cồn lên, kẻ nhớ không thể cầm lòng,
     đã  vỡ oà  ra  thành tiếng  kêu  than.  Buột  miệng  ra,  mà  dư ba  súc tích.  Lạ  thay  là
     ngôn từ thơ!  Rồi đây, Tây Tiến sẽ khuất dần sau những thàng trầm lịch sử,  nhưng
     tiếng  kêu  kia  hẳn sẽ còn gieo được những  bồi hồi một thuở vào lòng  kẻ đọc mai
     sau! Tây Tiến cứ sống trong nỗi nhớ và sống bằng nỗi nhớ như thế.
         Một nỗi nhớ ám đến vậy không thể không can thiệp sâu vào tổ chức thi phẩm.
     Có thể thấy cấu trúc ở đây chính là cấu trúc của nỗi nhớ. Tuy được viết theo điệu
     hành,  kiểu cổ phong,  nhưng  mạch thơ chính là  mạch nhớ.  Một  mạch  nhớ rất Tây
     Tiến.  Nghĩa  là có tuân theo thời gian,  nhưng thời gian  không điều  hành tất cả, có
     tuân  theo  lộ trình,  nhưng  lộ trình  cũng  chẳng  độc quyền trói  buộc,  có theo cung
     bậc cao dần của cảm xúc,  nhưng cũng không phải hối hả  một lèo. Người đọc vẫn
     có thể lần theo tuyến thời gian, lần theo lộ trình hành binh  nào đó của bước chân
     Tây Tiến.  Nhưng  mạch thơ chủ yếu là sự đan dệt của kỉ niệm, với nhũmg sực nhớ
     miên  man,  những  vụt  hiện  bất  chợt,  mà  trong  đó  các  địa  danh  có  khi  chỉ  hiện
     thoáng  một dòng tên,  có  kht là  một điểm  nhấn  nào đó của  kỉ  niệm.  Còn  kỉ  niệm
     bao giờ cũng chan  hoà cảnh với người, cũng song hành và đan xen cả  hai mạch:
     vừa gian khổ hào hùng, vừa thơ mộng  hào hoa. Ví như:  Sài Khao sương lấp đoàn
     quân mỏi /  Mường Lát hoa  về trong đêm hơi.  Bởi  cái tôi Tây Tiến  vừa  kiêu  hùng
     vừa nghệ sĩ,  nên mỗi kỉ niệm muốn được lưu trong tâm hồn ấy cũng phải hoà hợp
     được cả hai nét lãng mạn kia.
         Như thế, chính nỗi nhớ chập chùng và chơi vơi đó là nhân tố đầu tiên đã thống
     nhất các đối cực phong phú của Tây Tiến vào một nguồn cảm hứng sáng tạo.
         2. Hào hùng và hào hoa
         Nếu  nỗi nhớ làm hình tượng sống dậy, thì hìnn tượng làn) cho nỗi nhớ có khối
     có  hình.  Cả  hai thấm  đượm trong  nhau  đem đến cho thi  phẩm  một sự-sống-thơ.
     Hình tượng  người Tây Tiến ở đây là  bức chân dung  hoà chung của cả cái tòi Tây
     Tiến ẩn hiện đó đây cùng đoàn chiến binh Tây Tiến được khắc hoạ trong toàn bài.
         Cảm nhận nghệ thuật,  người ta cứ thích phân lập người với cảnh.  Phân lập để
     khỏi lẫn, là nên. Nhưng cả tin vào phân lập, vô hình trung đang tách cá khỏi nước.
     Trong một chỉnh thể nghệ thuật,  nhất là với thơ, cảnh và người nhị vị mà nhất thể.
     Không chỉ theo nghĩa quen  mòn  một chiều;  cảnh là  phông nền đề tôn con  người.
     Mà là quan  hệ hai chiều  máu thịt; cảnh xâm nhập vào người,  người san mình vào


                                                                             93
   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99