Page 51 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 51

tính  cho  lời  thơ.  Và  âm  hưởng  bàng  bạc,  được  láy  ngay từ nhan  đề  Tràng giang
     vẫn tiếp tục được cộng hưỏng xuyên suốt cả bài thơ.
         Tràng giang được cấu tứ dựa trên thị giác, song nhờ sử dụng nhiều từ láy nên
     độc giả vẫn bị  mê  hoặc bỏi âm điệu qua cái cấu tứ ngầm dựa trên thính  giác  nội
     tâm của nhà thơ.
         Toàn bộ bài thơ không có lấy bóng dáng của một con người mà chỉ có thuyền,
     củi, bèo... Cuộc sống do vậy mà lênh đênh, thoi thóp. Mong tìm một chút hơi người
     thì chỉ có làng xa.  Niềm ấm áp làng quê cũng không xua được cái lạnh đến tê tái
     của lòng người nên nỗi buồn nhớ vì thế càng nồng thêm.
         Thi nhân bảo là nhớ nhà nhưng có lẽ nỗi buồn cao đẹp, không hề bi lụy ấy lại
     hướng đến một nỗi  nhớ lớn lao hơn. Đấy là tâm trạng của bao lớp thanh  niên yêu
     nước, được sinh ra và lớn lên trong cảnh cơ hàn của Tổ quốc dưới ách ngoại xâm.
                                                                 LÊ HUY BẮC
         II-  Tràng giang
        Vào thuở  hoa  niên,  chàng Huy Cận  khi xưa  hay sổu tắm thường  đạp xe  lên
     vùng Chèm, Vẽ...  Nhìn cảnh sông nước mênh mông,  Huy Cận chạnh nghĩ đến nỗi
     sầu  nhân  thế.  Vậy  là  từ một  dòng  sông cụ  thể,  thi  nhân  đã  dựng  lên  một dòng
     sông tâm trạng. Đó cũng  là  một dòng  buồn  man  mác chảy từ ngàn xưa đến  mai
     sau... Giọng thơ chủ đạo của thi phẩm là giọng buồn lặng. Nỗi buồn ấy tưởng như
     cựa mình rất khẽ, nhưng lại vây riết con người trong một biển sầu rộng lớn.
        Ngay từ nhan  đề của thi  phẩm,  người đọc đã thấy được sự tinh tế trong cảm
     quan không gian của  Huy Cận.  Hai âm ang có độ vang - mở được đặt cạnh nhau
     đã gợi lên hình ảnh một tràng giang rộng dài vỏ tận.
        Bước vào Tràng giang là bước vào một không gian đầy sóng nước:
                  Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
                  Con thuyền xuôi mái nước song song
                  Thuyền về nước lại sầu trảm ngả
                  Củi một cành khô lạc mấy dòng.
        Câu thơ phảng phất phong vị Đường thi.  Sóng gợn nhưng cũng là những dòng
     buồn gợn  mãi trong cõi lòng  Huy Cận.  Hai  chữ điệp điệp ở cuối  câu  vừa  diễn tả
     được cường  độ và  trường  độ của  sóng - buồn.  Trên  dòng tràng  giang  bao la  ấy,
     xuất hiện một cánh buồm nhỏ nhoi, thụ động. Trong thơ xưa, thuyền - nước thường
     gắn bó, liền kề. Trong thơ lãng mạn, nó bị tách chia, gợi niềm ly biệt. Thiên nhiên
     trong thơ  Huy  Cận thường thế:  các sự vật,  hiện tượng tồn  tại  một  cách  hững  hờ
     bên nhau.  Nó thiếu sự giao hoà, gần gũi.  củi một cành khô lạc mấy dòng là  một
     câu  thơ được  gia  công  nghệ thuật  nhiều  lần.  Đây  là  một câu  thơ  có  cấu  trúc cú
     pháp hiện đại,  một ẩn dụ có sức biểu đạt lớn.  Huy Cận đáu có “miêu tả hiện thực’'
     về một cành củi phiêu dạt, nổi trôi, ông đang nói đến sự nổi nênh, cò đơn của một


     50
   46   47   48   49   50   51   52   53   54   55   56