Page 50 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 50

của  Tràng giang là  cái  buồn  nhớ mang tầm vũ trụ. Vì  lẽ  này  mà  không  khí man
     mác  của  hồn  thơ  dễ  dàng  đồng  cảm  với  bao  nỗi  nhớ  nhung  của  hồn  người  khi
     đứng trước một khung cảnh, một đổi thay mà cõi lòng chưa dễ hoà hợp.
         Tràng giang  không  có  âm  thanh  mặc  dù  chính  Huy  Cận  giải thích  câu  thơ
     Đàu tiếng làng xa vãn chợ chiều như sau; “Đâu đây vẳng lại đôi tiếng lao xao của
     buổi chợ chiều. Thật không gì vui bằng lúc chợ đông và  buồn bằng khi chợ chiều
     tan tác, không có tiếng người thì cảnh vật hoang vắng và xa lạ. Đôi chút âm thanh
     của  cuộc sống  con  người  không  làm  bớt đi  sự vắng  lặng  nhưng  vẫn tạo được ít
     nhiều màu vẻ của cuộc sông” .
         Có hai cách hiểu câu thơ này;
         (1) Không có âm thanh: Đâu (có) tiếng làng xa vãn chợ chiều.
         (2) Có âm thanh: Đâu (đây có) tiếng làng xa vàn chợ chiều.
         Khi đưa ‘liếng làng xa vãn chợ chiều” vào Tràng giang, Huy Cận đã nghe àm
     thanh  ấy trong  đời thực  nhưng  vì  câu  thơ bắt đầu  bằng chữ đâu đa  nghĩa  và  đặt
     trong âm hưởng chung của bài thơ là đâụ có nên chúng tôi đề xuất cách hiểu theo
     lôgíc nội tại của bài thơ là: tâm hồn thi sĩ muốn vươn đến một chút âm thanh  nào
     đó để khuây khoả nỗi niềm, nhưng vạn vật cứ mãi chìm vào vùng tịch liêu.
         Trong  khi đó, thời gian chỉ tập tmng vào một khoảnh khắc:  chiều tối, với bốn
     tín  hiệu:  chợ chiều,  nắng  xuống,  bóng  chiều,  hoàng  hôn.  Thời  gian  Tràng giang
     không  vận  động.  Khởi  đầu  là  bóng chiều và  kết thúc cũng  trong  bóng  chiều  ấy.
     Khác với thi hào Vích-to Huy-gô, người thường chọn một thời khắc hoàng hôn (như
     Mùa gieo hạt - buổi chiều, Đêm tháng sáu), và để cho thời gian vận động đến bình
      minh  nhằm  nêu  bật phản đề bóng tối - ánh sáng, thì thời gian trong  Tràng giang
     của  Huy Cận  ngưng đọng,  bị  phong  kín trong sắc chiều vàng vọt.  Màu chiều gợi
      nỗi buồn tê tái. cảm giác lạc lõng bơ vơ của nhà thơ vì thế càng trĩu nặng hơn.
         Điểm  tô  thêm  bầu  tâm  trạng  bảng  lảng,  phiêu  định  trước  đất  trời  ấy  là  hệ
     thống từ láy.  Có lẽ  Tràng giang là  bài thơ sử dụng  nhiều từ láy nhất trong thơ ca
     Việt Nam. Trong tổng số 16 dòng thơ (112 chữ) thì có đến 9 từ láy (18 chữ);  điệp
      điệp, song song, lơ thơ,  điu hiu, chót vót, mênh mông, lặng lẽ, lớp lớp, dợn dợn\ và
      cả  một từ láy đặc biệt:  hàng nối hàng.  Bốn trong số từ láy đó đứng ỏ đầu câu và
      bốn từ đứng ở cuối câu, chỉ một từ đứng giữa câu ỏ khổ cuối.
                       Lớp lóp mày cao đùn núi bạc,
                       Chim nghiêng cành nhỏ: bóng chiều sa.
                       Lòng qué dợn dợn với con nước,
                       Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.
          Bố trí từ láy chủ yếu ở đầu và cuối câu thơ, Huy Cận càng làm tăng thêm nhạc


        Tiếng kêu ban mã rầu rầu bên tai Ị (Trần Trọng Kim dịch)

                                                                             49
   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54   55