Page 382 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 382

3. Thuốc

        Lỗ Tấn không chỉ là nhà cách mạng kiên cường của dân tộc Trung Quốc trong
    cuộc đấu tranh chống ách thống trị của thực dân đầu thế kỉ XX mà còn là một nhà
    văn lỗi lạc. ông dùng văn chương làm vũ khí để chấn hưhg dân khí, giúp họ nhận
    thức được căn  bệnh tinh thần  bạc nhược của  dân tộc để sửa  đổi,  can đảm đứng
    lên  đòi  chủ  quyền,  độc  lập,  bình  đẳng.  Lỗ  Tấn  sáng  tác  không  nhiều.  Thể  loại
    mang lại tên tuổi cho nhà văn là truyện ngắn, hầu hết được tập trung trong hai tập
    Gào thét,  Bàng hoàng.  Truyện  ngắn của  Lỗ Tấn thể  hiện  một bản  lĩnh  chính tri,
    một tấm lòng ưu ái trước vận mệnh của dân tộc, nước nhà.
        Câu chuyện có nhan đề  Thuốc đã  bao hàm dụng ý chữa bệnh của văn  hào.
    Cách chữa  bệnh của  Lỗ Tấn cũng thật độc đáo. Thay vì nói thẳng quan  điểm về
    cách chữa bệnh phi lí và cả thái độ không đúng khi xem người chiến sĩ cách mạng
    là  tội  phạm  của  triều  đĩnh,  thì  tác  giả  để  người  kể  đứng  vể  phía  dân  chúng  ngu
    muội vờ tán thành quan điểm của họ bằng cách ủng hộ thứ ‘Ihần dược” kia: “Cam
    đoan thế nào cũng khỏi. Thứ thuốc này đặc biệt lắm. ồng tính lấy về còn nóng hòi
    hổi và àn cũng còn nóng hôi hổi”. Họ gọi chiến sĩ cách mạng Hạ Du là ‘lên phạm”.
    Việc kể khách quan dựa vào quan điểm của các nhân vật này là cách người kể để
    nhân  vật tự bộc  lộ  sự thiếu  hiểu  biết  của  họ.  Trong  truyện,  những  nhân  vật  này
    được  khắc  hoạ  như những  người  mù  quáng,  những  người  không  ý  thức  được  lẽ
    đúng  sai trên  đời.  Kiểu  nhân  vật mù quáng  này,  thực  ra  không  khiến  người  đọc
    ghét  mà  chỉ  khiến  người  đọc  thương  hại.  Bản  thân  họ  lúc  cuối  truyện  khi  cậu
    Thuyên  chết  không  biết  có  nhận  thức được  niềm  tin  mê  muội  của  mình  không,
    nhưng người đọc thì chắc chắn thấy rõ điều đó.
        4. Cấu trúc phân đoạn
        Không  dễ  xác  định  nhân  vật trung  tâm  của  truyện,  bỏi truyện  được  kết cấu
    theo bốn phần, mỗi đoạn có một nhân vật đảm nhiệm vai trò chính yếu. Đoạn một
    là lão Hoa, bố của cậu Thuyên. Đoạn hai là Thuyên. Đoạn ba là cả  Khang. Đoạn
    bốn là  mẹ  Hạ  Du. Thuyên là cậu con trai duy nhất để nối dõi tông đường  nhà lăo
    Hoa,  nhưng hiện thập tử nhất sinh vì căn bệnh nan y thời đó:  bệnh lao.  Mọi người
    tin rằng để chữa lành bệnh, Thuyên phải được ăn bánh bao tẩm máu người.
        Vợ chồng lão Hoa sinh sống bằng gian hàng nước.  Họ nghèo.  Họ lam lũ.  Họ
    lao động vất vả để kiếm sống.  Nhưng  mối bận tâm lốn  nhất của  họ không phải là
    chuyện  mưu  sinh  mà  là tính  mệnh của  đứa con.  Muốn cứu  nó  phải có tiền và  họ
    đã tích cóp được một túi bạc nhỏ, đủ để mang đổi chiếc bánh bao tẩm máu người.
        Thế nhưng  máu được tẩm vào chiếc bánh bao ấy lại là máu của  một chiến sĩ
    cách mạng. Người đang nỗ lực khai trí cho mọi người biết về quyền lợi và nghĩa vụ
    của mình đối với quốc gia. Sau bao nỗi hồi hộp,  lo âu, cuối cùng lão Hoa cũng có


                                                                           381
   377   378   379   380   381   382   383   384   385   386   387