Page 380 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 380
anh ta bị điên.
Tiết thanh minh năm ấy, trời lạnh. Bà Hoa ra thăm nấm mộ vừa mới đắp của
thằng Thuyên. Nấm mộ này được chôn trong khu nghĩa địa của người nghèo, cách
khu nghĩa địa dành cho những người bị chết chém hoặc chết tù một lối đi nhỏ. Bà
Hoa gặp một người mẹ nghèo ra khóc bên phần mộ của những người bị chết
chém. Bà ta gọi tên con mình là Du trong tiếng khóc nức nở, khi nhìn thấy những
bông hoa được kết thành vòng tròn trên mộ con, Bà nguyền rủa những kẻ giết con
trai mình và khao khát được nhìn thấy hồn con nhập vào con quạ trên cành cây.
Bà Hoa khuyên người mẹ ấy ra về. Hai người đi được vài chục bước thì con
quạ cất tiếng kêu rồi vút bay về chân trời xa.
B. TIẾP CẬN TÁC PHẨM
1. Chủ đề
Tác phẩm được sáng tác nhằm ngợi ca ý chí và tinh thần cách mạng của
ngưòi chiến sĩ Hạ Du, mỉa mai sự thối nát của bộ máy thống trị, đồng thời phê
phán niềm tin ngu muội, sự thiếu hiểu biết của nhiều người dân Trung Quốc đương
thời về phương thuốc dùng bánh bao tẩm máu người để chữa bệnh lao. Căn bệnh
và cả việc chữa bệnh kì quặc, phi lí đó là những hình ảnh ẩn dụ cho căn bệnh nô
lệ của người dân Trung Quốc dưối ách thống trị của thực dân phương Tây. Qua
đó, tác giả gửi gắm vào câu chuyện phương thuốc nhằm đánh thức sự nhận thức
về cảnh ngộ của dân tộc và đặt niềm tin vào tương lai của đất nước trong tư thế
bay của con quạ ở cuối truyện.
2. Yếu tố kinh dị
Truyện ngắn này được kết cấu theo kiểu truyện kinh dị. Lối kể luôn ỏ trong xu
thế không nói hết và đan cài nhiều tình tiết lí kì, hấp dẫn. Đặc điểm của cách kể là
gợi trí tò mò, khiến độc giả háo hức theo dõi câu chuyện. Truyện bắt đầu vào
khoảng thời gian được xác định, “một đêm thu gần về sáng” , một hành động cụ
thể, lão Hoa đang mang túi tiền ra khỏi nhà. Trời hãy còn tối. Bóng tối gợi lên cảm
giác sợ hãi. Kèm theo đó là cảm giác bất an của lão Hoa; “Đang chăm chú bước,
bỗng lão giật mình nhìn thấy ngả ba đường đằng xa, trước mặt”. Trời dần sáng,
khung cảnh quanh lão ẩn chứa điều gì đó vỏ cùng bí hiểm; “Ngưốc đầu nhìn xung
quanh, lão thấy bao nhiêu người kì dị hết sức, cứ hai ba người một, đi đi lại lại như
những bóng ma”. Đỉnh điểm của sự căng thẳng ấy là việc xuất hiện một người “áo
quần đen ngòm đứng trước mặt lão, mắt sắc như hai lưỡi dao chọc thẳng vào lào
làm lão co rúm lại. Hắn xoè về phía lão một bàn tay to tướng, tay kia cầm một
chiếc bánh bao nhuốm máu, đỏ tươi, máu còn nhỏ từng giọt, từng giọr. Thì ra lão
Hoa mang tiền đi là để mua cái bánh bao tẩm máu người ấy.
379