Page 324 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 324

một chút.  Nhưng có chọc,  có ghẹo cũng cốt là để hiểu  hơn về đời,  bao dung hơn
   với  người chứ không  phải để than vãn,  hờn  dỗi theo  kiểu  “anh  hùng  bĩ vận”.  Với
   ông, thời  nào có  người  của thời ấy.  Giờ đây,  ông thấy việc lộn trái  mình  để phân
   tích,  mổ xẻ cũng  là  một khoái thú thẩm mĩ.  Mà xem ra,  chỉ nội cái tôi  riêng tư ấy
   cũng khối chuyện,  cả đời chắc gì đã hiểu hết nó.  Rồi bất ngờ ông rẽ vào Hà  Nội -
   Hà Nội trong mắt tôi. Vâng,  đã có riêng một Hà  Nội của  Nguyễn  Khải chứ không
   phải là Hà Nội của Nguyễn Tuân, Tò Hoài, Thạch Lam hay bất kì ai khác. Hà Nội,
   nơi Nguyễn Khải có lắm người thân nhưng có thời dường như hơi xa lạ. Nay ông đã
   hiểu  về  họ  khác hơn,  nhân  hậu  hơn.  Trong xè rí truyện về đất kinh  kì,  Một người
   Hà Nội là truyện ngắn được nhiều người nhớ. Nhớ vì Nguyễn Khải đã làm hiện lên
   một  cách  thật  sinh  động  chất Hà  Nội trong  chính  những  con  người  Hà  Nội  bình
   thường nhất. Nhớ vì cái duyên kể linh hoạt và hấp dẫn của ông. Nhớ vì trong người
   có ta, chuyện của người cũng là chuyện của mình...  Ị

       2.     Nguyễn  Khải thường  không quá  để tâm về cách tổ chức tình  huống,  cách
   xây dựng cốt truyện  như ta vẫn thường thấy ở nhiều cây truyện  ngắn  khác.  Mạch
   truyện của ông thường “lỏng”,  nhiều khi nó chỉ tựa vào sự đuổi bắt ý nghĩ của các
   nhân  vật  và  người  kể  chuyện.  Sự chặt  chẽ  trong  văn  Nguyễn  Khải  chủ  yếu  thể
   hiện ở đường dây nối  kết các suy tư nằm ở bên trong.  Nhưng  nhờ thế mà ông có
   điều kiện rọi sâu vào đời sống nội tâm của họ, phân tích tâm lí và dòng ý thức của
   nhân vật một cách sắc nét.  Nói đúng hơn,  Nguyễn Khải là cây bút có thiên hướng
   miêu tả tâm lí,  miêu tả tư tưởng nhân vật. Vì thế, các đoạn đối thoại của ông  bao
   giờ cũng  sắc sảo,  ngôn  ngữ đối thoại  đầy góc cạnh,  giàu  cá tính.  Cô  Hiền trong
   truyện ngắn này là một nhân vật được ‘1ạo tác” theo “quy trình” như thế.

       Để  bảo  đảm  tính  khách  quan  của  câu  chuyện,  nhà  văn  bắt  đầu  bằng  việc
   thuyết  minh quan  hệ: “Chúng tôi gọi  là cô,  cô  Hiền,  là chị em  đôi  con  dì  ruột với
   mẹ già tôi” . Bạn đọc hãy tin rằng, chuyện về cô Hiền là có thật. Đó là lối mở truyện
   đầy tự tin của một cao thủ trong nghề, nhất là khi người kể chuyện xuất hiện ở ngôi
   thứ nhất và  nhà  văn cố ý tạo ra sự mập mờ giữa  một người  kể “xa  lạ” và tác giả
   qua cách  nói “anh  Khải”,  “đồng chí Khải”.  Người kể chuyện  không đóng vai quan
   sát thuần túy mà anh ta tham gia vào câu chuyện, trò chuyện cùng nhân vật, suy
   ngẫm  về  người  Hà  Nội  qua  các  nhân  vật  của  mình.  Đó  cũng  là  một  hình  thức
   nhằm tạo nên tính đa thanh trong truyện  ngắn theo cách riêng của  Nguyễn Khải.
   Mặc  dù  toàn  bộ  câu  chuyện  được tái  hiện  qua  điểm  nhìn  của  người  kể  chuyện
   nhưng  người  đọc vẫn  nhận thấy có sự xuất  hiện  của  hai trường  nhìn:  trường  của
   ‘lôi” và trường nhìn của nhân vật. Trường nhìn của ‘1ôi” không áp chế trường nhìn
   của nhân vật và điều đó đã đem đến tính dân chủ trong các màn đối thoại do nhà

                                                                          323
   319   320   321   322   323   324   325   326   327   328   329