Page 319 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 319

chậm rãi, bàn chân dậm trên mặt đất chắc chắn, hoà lẫn trong đám đỏng” là phần
        nền bi đát cho bức ảnh tuyệt vời kia.
           Nghịch  lí của  cuộc đời  phải chăng tạo  nên sự hấp dẫn  cho  nghệ thuật? Thử
        hình dung nếu không có con thuyền lao khổ ấy trên biển thì liệu nghệ sĩ Phùng có
       được chất liệu cho bức ảnh tuyệt tác của mình? Nhưng  nếu ống  kính của  nghệ sĩ
        Phùng tập trung vào cảnh đánh vợ của người đàn ông thì liệu bức tranh đó có còn
        được coi là kiệt tác không? Vậy thì liệu sự quan sát vừa đủ hình dáng chiếc thuyền
        ngoài xa sẽ tạo nên tuyệt tác? Tài năng của tác giả ở đây là chỉ đưa ra các gợi ý,
        các kết luận có thể, còn phán xét hay bài học cuối cùng được rút ra từ cảnh ngộ đó
        thì được giành cho độc giả. Một văn bản tạo được khả năng vô hạn trong việc dẫn
        dắt người đọc vào muôn nẻo mê cung của ngôn từ là văn bản đạt đến trình độ cao
        trong nghệ thuật, văn bản đó nhất định ưu tiên cho việc phản ánh hiện thực bằng
        các hình ảnh ẩn dụ, tượng trưng.
            Bức  ảnh  đẹp  không  hàm  chứa  trong  nó  cuộc đời  đẹp  và  ngay  cả  nỗi  khốn
        cùng của người đàn bà ấy cũng chưa hẳn là nỗi khốn cùng. Điều khủng khiếp nhất
        xảy ra với  người đàn  bà  là  khi  phải li dị chồng... Liên tục đặt ra  những tình  huống
        đối thoại,  người  kể đưa  chúng ta  đi sâu  vào  bản chất của  vấn  đề và  ngay chính
        các vấn đề đó cũng sẵn  sàng trong chúng  những yếu tô  mang tính đối thoại.  Lối
        trần thuật mở này quả  là  rất hấp dẫn người đọc.  Dĩ nhiên là lốp người đọc có kiến
        thức, có trình độ nhất định.
            Những chân lí và lí thuyết nhân đạo thông thường về cuộc sống đều phải được
        nhìn nhận trở lại trước một sự thật cuộc sống kint) hoàng nhưng không phải không
        có  lí của  nó.  Chọn  những  hình  ảnh  mang tính  ẩn  dụ  cao  như bức  ảnh  về  chiếc
        thuyền  ngoài xa,  người  vợ  bị  chồng  hành  hung,  sự can thiệp  của  Phùng  và  Đẩu
        vào hành động của  họ với tư cách là  những người văn minh,  những  người thực thi
        luật pháp văn minh của cộng đồng,...  người  kể đặt được nhiều vấn đề sâu sắc về
        nhân  sinh,  về  lẽ sống của con  người.  Nhưng  hoàn toàn  không đưa  ra câu trả  lời,
        người đọc trên hành trình cảm xúc, tư duy của mình sẽ tự tìm ra lời giải đáp.

            3.     Nhân vật người đàn bà - người đàn bà không tên, chỉ được giới thiệu về tuổi
        tác (ngoài 40 tuổi), dáng vóc ‘1hô kệch”, mặt “rỗ” với sắc thái “mệt mỏi” và thái độ
        cam chịu những trận đòn chồng...
            Đấy là một người phụ nữ như trăm ngàn con người vô danh khác, nhưng họ là
        một kiểu người trong vô vàn phụ nữ Việt Nam. Ngoại hình của người đàn bà vẽ lên
        diện mạo lam  lũ,  nhọc nhằn,  cam chịu...  vốn  ăn sâu vào  máu thịt của  người  đàn
        bà lao động Việt Nam.
            Truyện  được  tổ  chức  xung  quanh  một  Tmh  huống  nhận  thức”.  Đó  là  tình
        huống  nghệ sĩ Phùng  chụp  được  một tấm  ảnh đẹp  như “một  bức tranh  mực tàu
        của một danh hoạ thời cổ...” . Vậy cái đẹp đích thực ở đây là gì? Và cái đẹp có cứu
        được cuộc sống như văn hào Đô-xtôi-ép-xki quan niệm hay không?

        318
   314   315   316   317   318   319   320   321   322   323   324