Page 314 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 314

Nếu “đọc ra” những suy tư thâm trầm này của  nhà văn, độc giả hoàn toàn có
    thể giải thích Q'ược tính  hữu lí của cái cảm giác “lạ lùng”  mà  nhân vật Phùng gặp
    phải (được kể tới ở cuối truyện): “Quái lạ, tuy là ảnh đen trắng nhưng mỗi lần ngắm
    kĩ, tôi vẫn thấy hiện lên cái mầu hồng hồng của ánh sương mai lúc bấy giờ tôi nhìn
    thấy ở bãi xe tăng  hỏng, và nếu  nhìn lâu  hơn,  bao giờ tôi cũng thấy người đàn bà
    ấy  đang  bước  ra  khỏi  tấm  ảnh,  đó  là  một  người  đàn  bà  vùng  biển  cao  lớn  với
    những đường nét thô kệch, tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt
    sũng, khuôn mặt rỗ đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm. Mụ bước những bước chậm
    rãi, bàn chân dậm trên mặt đất chắc chắn, hoà lẫn trong đám đông...” .
        Từ điểm  nhìn  ngày  hôm  nay,  có thể  khẳng  định;  luận  đề  đặt  ra  trong  Chiếc
    thuyền ngoài xa thật sự có ý nghĩa,  không chỉ đối với  Nguyễn  Minh Châu  mà còn
    đối với cả  nền văn  học cách  mạng Việt Nam thời  kì từ sau  1975 đến  những  năm
    Đổi  mới.  Chính  nó cho thấy tinh thần trách  nhiệm  rất cao đối  với văn  chương  và
    trên hết là đối với cuộc đời của tác giả. Đồng thời,  nó cũng biểu lộ nỗ lực lớn,  khát
    vọng  lớn  của  ông  muốn  đổi  mới  văn  học,  đưa  sáng  tác thoát  khỏi thói  quen  mĩ
    hoá, lí tưởng hoá hiện thực (mà các tiểu thuyết, truyện ngắn được viết ra trong thời
    chống  Mĩ của  chính  ông  đã góp  phần tạo  nên) để tiếp cận  được “chất văn xuôi”
    của  đời  sống,  để  đi  sâu  khám  phá  số  phận  con  người  -  vấn  đề  cốt tử quy  định
    chiều sâu nhân bản của một nền văn học.

        Một luận đề  hay  nếu  không được  biểu  hiện bằng  hình tượng  nghệ thuật sinh
    động thì chắc chắn  không  gây được những ám ảnh  lâu  dài và  sâu  sắc.  Là  người
    viết,  Nguyễn  Minh  Châu  ý  thức  rất  rõ  về  điều  này.  Bởi  vậy  mà  ông  có  Chiếc
    thuyền  ngoài  xa  từng  gây  được  dư  luận  sôi  nổi,  đa  chiều  ngày  nó  mới  ra  đời.
    Không ít người đọc vào thời điểm đó có cảm giác khó khăn khi đến với tác phẩm.
    Do đã quen với một Nguyễn Minh Châu (nói rộng ra là quen với một loại hình sáng
    tác) thích hướng ngòi bút về những vấn đề của lí tưỏng, luôn thể hiện niềm tin lãng
    mạn về con người và cuộc đời, lại thường “bao bọc nhân vật trong một bầu không
    khí vô trùng” (Ni-ku-lin),  người ta  bị “vâp” liên tục trước những tình huống nghịch lí
    mà  nhà văn  miêu tả trong  Chiếc thuyền ngoài xa.  Có một cái gì  đó  không thông
    thoát trong cái nhìn của nhà văn về cuộc đời chăng? Có phải sự rối trí đã xuất hiện
    ở cây bút chiến sĩ thường vẫn vững vàng trong nhận thức tưtưỏng? Lại nữa, liệu có
    thể nói tới sự “non tay” của tác giả khi xử lí các chất liệu hiện thực nhằm làm sáng
    tỏ cái luận đề đã được xác (ính trước? Tất cả những phân vân đó của một bộ phận
    người đọc không phải không có lí. Trong văn  học cách mạng, từ trước đến khi ấy,
    thật hiếm có một tác phẩm trưng ra cái  hiện thực bộn  bề như vậy mà  không  kèm
    theo những  kết luận đủ  rõ ràng để hướng đạo cho độc giả. Nhưng đã quyết chọn
    con  đường  đổi  mới  nghệ  thuật,  nhà  văn  không  thể  nản  bước.  Trcng  khi  có  thể
    chưa tự tin lắm vào lí trí (và  một phần vào lính hoàn thiện của tác phẩm),  Nguyễn
    Minh Châu lại tỏ ra rất yên tâm với mẫn cảm nghệ sĩ của mình. Đối với ông, hành

                                                                           313
   309   310   311   312   313   314   315   316   317   318   319