Page 309 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 309

ở tinh thần chung là khẳng định những phẩm chất đẹp đẽ của  người dân Nam Bộ
       trong chiến tranh chống Mĩ cứu nước. Nhiều câu nói thốt ra từ miệng chú Năm hay
       từ miệng má Việt, vì vậy, có tầm khái quát triết lí, mang âm vang triết lí của cả một
       dân tộc bất khuất,  dù  nó được biểu  hiện  ra trong  một  hình thức  rất  mực giản  dị -
       giản dị đến bất ngờ (chẳng hạn câu của má Việt; “Người chết có cái vui của người
       chết,  nếu  không,  người ta  sanh con  ra  làm  gì?”),  ở đây,  có thể nhận  ra  một đặc
       điểm trong  sáng tác của  Nguyễn Thi;  tính triết lí rất cao  nhưng  đấy là  triết  lí của
       chính cuộc đời - một cuộc đời được tái hiện sinh động qua những biểu  hiện  mang
       tính bản chất. Ta có thể chứng minh thêm cho điều vừa nói bằng vào chi tiết “cực
       đắt” sau đây mà nhà văn đà đưa vào cuối tác phẩm: chi tiết hai chị em Chiến, Việt
       khiêng bàn thờ má sang gửi  nhà chú  Năm; “Chị Chiến đứng ra giữa sân,  kéo cái
       khăn trên cổ xuống, cũng xắn tay áo để lộ hai  bắp tay tròn vo sạm đỏ  màu cháy
       nắng, rồi dang cả thân người to và chắc nịch của mình nhấc bổng một đầu bàn thờ
       má lên. Việt ghé vào một đầu.  Nào, đưa má sang ỏ tạrn bên  nhà chú, chúng con
       đi  đánh giặc trả thù  cho ba  má,  đến chừng  nước  nhà  độc lập con  lại đưa  má về.
       Việt khiêng trước.  Chị Chiến khiêng  bịch  bịch  phía sau.  Nghe tiếng chân chị, Việt
       thấy thương  chị  lạ.  Lần đầu tiên Việt mới thấy lòng  mình rõ như thế.  Còn  mối thù
       thằng Mĩ thì có thể rờ thấy được, vì nó đang đè nặng ở trên vai. Hai chị em khiêng
        má băng tắt qua dãy đất cày trước cửa, men theo chân vườn thoảng mùi hoa cam,
        con  đường  hồi  trước  má  vẫn  đì  để  lội  hết  đồng  này  sang  bưng  khác”.  Khó  mà
        không dẫn  hết ra  đoạn văn đầy xúc động  này.  Nó đã  nói lên  hết sức cô đọng về
        cuộc chiến đâu của chúng ta; có yêu thương, có căm thù, có cái mất mát nhưng có
        cái vĩnh hằng, có sự quyết liệt nhưng cũng c6 sự thanh thản, có yếu tô hành động
        nhưng cũng có yếu tố tâm linh... Và mùi  hoa cam,  nó chỉ thoảng qua  một lần mà
        thơm mãi. Trong văn Nguyễn Thi, mùi hương “trữ tình” này thường chỉ được dùng
        rất dè  sẻn,  nhưng  chính  vi  vậy  mà  nó  vỏ  cùng  quý,  để  lại  trong  lòng  người  đọc
        những cảm nghĩ sâu xa.
            Một thành  công  nữa  rất cơ bản  của  Nguyễn Thi  trong  Những đứa  con  trong
        gia đình là nghệ thuật phân tích tâm lí nhân vật. Ta đã thấy phần nào điều đó qua
        việc phân tích cái tài của ông khi lựa chọn các chi tiết đặc sắc làm nổi bật cá tính
        nhân vật ỏ trên,  cần  đặc  biệt lưu ý  rằng truyện  ngắn  này được tổ chức dựa trên
        dòng hồi ức của nhân vật Việt khi bị thương trên trận địa. Miêu tả tâm lí của người
        tỉnh táo đã khó mà ỏ đây lại là tâm lí của con người luôn nằm trong trạng thái giữa
        mê và tỉnh, hiển nhiên nhiệm vụ nghệ thuật đặt ra càng khó bội phần. Nhưng nhà
        văn đã thể hiện một cách xuất sắc trạng thái “chập chờn cơn tình cơn mê” đó của
        nhân  vật.  Bốn  lần  Việt  ‘1ỉnh  dậy”  trên  trận  địa,  mỗi  lần  Việt  nhớ  gì,  nghĩ gì  đều
        được  nhà  văn  miêu  tả  rất  cụ  thể,  tinh  tế và  chính  xác.  Thông  thường,  mạch  hồi
        tưởng  của  nhân  vật trong  bước  khỏi  đầu  phụ  thuộc  rất  nhiều vào  yếu  tố dẫn  dụ
        của ngoại cảnh. Tác giả hiểu điều đó rất rõ. Tâm lí con người tuy phức tạp nhưng

         308
   304   305   306   307   308   309   310   311   312   313   314