Page 307 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 307

hình  thức  giáo  dục  lòng  tự hào  về  truyền  thống  mà  chú  Năm  rất  có  ý  thức  xây
     dựng cho thế hệ con cháu. Chú nói: “Chừng nào bây trọng trọng (lớn lớn) tao giao
     cuốn sổ cho chị em bây”. Câu nói ấy cũng rất mực tự nhiên mà chứa đầy ý nghĩa.
     Chính thế hệ mới sẽ là người viết tiếp những trang mới, vẻ vang cho truyền thống.
      Không thể  nói  mọi  chiến  công  mà  Chiến và Việt lập được lại  không  liên quan tới
     cuốn sổ gia  đình  này.  Kể lại sự việc  nhưng  không  bao giờ quên  khám  phá chiều
      sâu của nó chính là thuộc tính bản chất của ngòi bút Nguyễn Thi.
          Nguyễn Thi  rất có biệt tài  dựng  người,  dựng cảnh,  vốn sống của  ông  phong
      phú khiến cho các chi tiết mà ông lẩy ra bao giờ cũng như giẫy trên trang sách, rất
      sinh động.  Nhiều nhân vật chỉ xuất hiện thoáng qua trong truyện nhưng đã kịp để
      lại  một ấn tượng  khó quên,  cả về hành động lẫn  ngôn  ngữ.  Chú  Năm của Chiến,
      Việt thật dễ nhớ với “giọng hò đã đục và tức như gà gáy” (“Chú hay kể sự tích của
      gia  đình và  cuối câu  chuyện,  thế nào chú  cũng  hò lên  mấy câu”).  Giọng  hò của
      người đàn ỏng trung  niên  này tuy không  hay nhưng chứa đựhg một cái gì đó thật
      tha thiết khiến cho chị em Chiến, Việt tuy thấy buồn cười nhưng vẫn rất cảm động.
      Theo như lời kể trong tác phẩm, ông ít nói, nhưng những câu nói của ống được hai
      chị  em  nhân  vật  chính  khắc  ghi  trong  tâm  khảm.  Nó tương  tự như những  châm
      ngôn  kết tinh của cả  một đời từng trải sông  nước,  lăn lộn với  ruộng vườn và thuỷ
      chung  một dạ  với  cách  mạng.  Bên cạnh  nhân  vật chú  Năm,  hình  ảnh  người  má
      của  chị  em  Chiến,  Việt  cũng  hiện  lên  với  những  nét  chạm  khắc  rạch  ròi.  Đó  là
      người đàn  bà xốc vác,  gan dạ, giỏi thu xếp cả việc chung  lẫn việc riêng.  Nguyễn
      Thi đã chọn được nhiều chi tiết thật tài tình để xây dựng chân dung con  người ấy.
      Nào là chuyện  bà đi đấu tranh về bị cà  nông giặc bắn đuổi theo,  một trái  rơi  bịch
      trước mặt, không nổ, “bà đén dòm dòm rồi bỏ luôn vào rổ, cắp về” ; nào chuyện bà
      bế con,  dắt con  đi đòi  đầu  chồng từ ấp trong tới  ấp  ngoài,  vượt  qua  sông  về tới
      quận;  nào  chuyện  bà tần  tảo  sớm  hôm  làm  lụng  nuôi  con,  miệng  nói,  tay  làm,
      chưa  dứt câu  dặn  con mà  chân đã “đẩy xuồng  ra tuốt giữa  sông”...  Đặc biệt,  chi
      tiết bà  đối  mặt với  quân thù  hai  bàn  tay to  bản  “phủ  lên  đầu  đàn  con  đang  nép
      dưới  chân”  hoặc “dùa  đàn  con  lại  đàng  sau  tránh  đạn”  đã cho ta  hình  dung  đặc
      biệt rõ nét hình ảnh một người mẹ nơi Thành đồng Tổ quốc những năm đánh Mĩ.
          Hai nhân vật được khắc hoạ đậm  nét trong tác phẩm là Chiến và Việt.  Chiến
      là  chị.  Theo lời  chú  Năm,  cô “không  khác mẹ  một chút  nào”.  Ngay cả Việt cũng
      nhận thấy thế.  Cô có  đức tính  kiên  trì,  chịu  khó,  chỉ  nội  một  việc  bỏ  ăn  để  ngồi
      đánh vần cuốn sổ gia đình suốt từ trưa cho tới lúc trời chạng vạng đã đủ chứng tỏ
      điều  đó.  Cô cũng thừa  hưởng  ở mẹ  đức tính  gan  góc.  Trong  ngày tòng  quân,  cô
      nói với em; “Tao đã thưa với chú  Nàm rồi. Đã làm thân con gái ra đi thì tao chỉ có
      một câu:  Nếu  giặc còn thì tao  mất,  vậy à!”,  ở cô,  khả  năng vun  vén, thu xếp gia
      đĩnh cũng thể hiện rất rõ. Trước khi cùng em đi bộ đội, mọi chuyện nhà đã được cô
      xếp đặt đâu vào đó, tỉ mí, chu đáo, “nói nghe thiệt gọn” khiến cho chú  Năm cũng


      306
   302   303   304   305   306   307   308   309   310   311   312