Page 302 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 302

Hình tượng  cây xà  nu tạo  nên  một không  khí Tây  Nguyên,  chất Tây  Nguyên
    độc đáo cho tác  phẩm,  cùng với cây tre,  cây xà  nu  đã trỏ thành  hình tượng gần
    gũi với con người Việt Nam anh hùng trên trận tuyết đánh đuổi kẻ thù bảo vệ nền
    độc lập tự do cho dân tộc.
        2.     Bàn tay của Tnú:  Bàn tay của Tnú được khắc hoạ từ khi Tnú còn nhỏ đến
    khi trưởng thành.  Bàn tay ấy là biểu tượng sức sống,  nghị  lực,  ý chí căm thù  giặc
    và tinh thần cách mạng vô song.
        Thoạt đầu, đấy là hai bàn tay lúc “còn lành lặn”, bàn tay chú bé Tnú dắt cô bé
    Mai lên rẫy trồng tỉa, xách xà lét giấu gạo đi nuôi cán bộ Quyết hoạt động ở trong
    rừng.
        Để giúp Tnú  mỏ mang tri thức và trỏ thành  người có ích,  anh Quyết dạy Tnú
    học.  Bàn tay Tnú  cầm viên  phấn bằng đá trắng,  lấy từ núi  Ngọc Linh về,  viết lên
    bảng đen đan bằng nứa hun khói xà nu, để học chữ y dài, chữ o thêm móc thành
    a. Không viết được chữ như ý muốn, bàn tay Tnú cầm đá đập vào đầu vì học dốt.
        Bàn tay Tnú mang công văn đi làm liên lạc và cũng chính hai bàn tay ấy,  Mai
    đã cầm  lấy,  ở gốc cây to đầu  rừng,  khi Tnú thoát ngục Kon  Tum trở về.  Mai “ứa
    nước mắt khóc”, những giọt nước mắt của tinh yêu.
        Bàn tay Tnú là bàn tay nghĩa khí, dũng cảm,  không  hề biết phản bội bao giờ.
    Cũng là một bàn tay chỉ đường. “Lưng Tnú ngang dọc những vết dao chém - Cộng
    sản đâu, chỉ ra! Tnú nói nhỏ: - cỏi  trói đã, tay mới chĩđược. Chúng nói cởi trói tay,
    Tnú để bàn tay ấy lên bụng mình: - ỏ đây này!”. Lại thêm những nhát dao băm lên
    lưng  Tnú,  máu  đông  lại,  tím  bầm  như nhựa xà  nu.  Nhờ  nghệ thuật so  sánh  đầy
    hình tượng và độc đáo này, con người và núi rừng Tây Nguyện hiện lên sinh đông
    và bất khuất.                  /
        Hai  bàn tay  nguyên vẹn đó không còn.  Kẻ thù  đã tẩm  nhựa xà  nu  đốt cháy
    một mặt để Tnú  phải chịu chết trong đau đớn,  một mặt chúng  muốn lung lạc tinh
    thần,  ý  chí cách  mạng  của  đồng  bào  Tây  Nguyên:  “Một  ngón  tay  của  Tnú  bốc
    cháy. Hai ngón, ba  ngón.  Không có gì đượm bằng nhựa xà  nu.  Lửa bắt rất nhanh.
    Mười  ngón tay đã thành  mười  ngọn  đuốc”.  Nỗi  đau  đớn  không thể gì  diễn tả  nỗi.
    Thế nhưng Tnú  quyết  không  kêu: “Răng anh đã cắn  nát môi anh  rồi.  Anh  không
    kêu  lên.  Anh  Quyết  nói:  “Ngưòi  cộng  sản  không  thèm  kêu  van...”.  Tnú  không
    thèm,  không thèm  kêu van.  Nhưng trời ơi!  Cháy, cháy cả  ruột đây rôi! Anh  Quyết
    ơi!  Cháy!  Không, Tnú sẽ  không kêu!  Không!”. Tiếng thét của Tnú bật ra thành lời
    hiệu triệu chiến đấu. cả  mười thằng giặc chết dưới dao rựa của  dân làng.  Những
    vũ khí thô sơ được mài từ đá núi Ngọc Linh do Tnú mang về.
        Kể từ đó,  mười  ngón tay của Tnú  bị cụt mất đốt,  không  mọc lại được.  Nhưng
    bàn tay tàn tật đó vẫn thừa sức mạnh để giết chết kẻ thù.  Lời của cụ  Mết:  “Mười
    ngón tay  mày vẫn  cụt thế à?  Không  mọc ra  được  nữa  à!...  ừ!...” .  Cụ  giận dữ nói
    tiếp: “... Được!  Ngón tay còn một hai đốt cũng bẳn súng đuợc.  Mày có đi qua chỗ


                                                                           301
   297   298   299   300   301   302   303   304   305   306   307