Page 297 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 297

thuật  chúng  ta.  Nguyễn  Trung  Thành  gắn  bó  với  đề  tài  này  từ  khá  sớm.  Cuốn
       truyện  kí Đất nước đứng lên của  ông từng  được tặng  giải  Nhất  Giải thưỏng  Văn
       nghệ Việt Nam lần thứ nhất năm  1955,  ghi nhận  một thành tựu xuất sắc của  nền
       văn  học  kháng  chiến chống  Pháp.  Truyện  ngắn  Rừng xà  nu chính  là  sự tiếp  nối
       hướng sáng tác này trên bối cảnh mới của thời đại.  Ra đời giữa những năm tháng
       quyết liệt, hào hùng của cuộc kháng chiến chống Mĩ (1965), Rừng xà nu đưa ta trỏ
       về cùng miền đất Tây Nguyên ở thời kì chịu nhiều mất mát, đau thương nhưng kiên
       cường,  quật  khởi.  Ai  đã  đọc truyện  ngắn  Rừng xà  nu chắc  hẳn  khó  phai  mờ ấn
       tượng về hình ảnh cây xà nu. Đây là hình tượng nghệ thuật đặc sắc bao trùm toàn
       bộ thiên truyện, tạo nên không khí sử thi, chất lãng mạn cuốn hút cho câu chuyện
       về  làng  Xô  Man  bất  khuất,  kiên  cường.  Bằng  cảm  hứng  say  mê  mãnh  liệt,  bằng
       ngôn ngữ giàu giá trị tạo hình và đầy chất thơ,  Nguyễn Trung Thành đã xây dựng
       nên  một  hình  tượng  nghệ  thuật  sinh  động,  vừa  cụ  thể  vừa  mang  ý  nghĩa  tượng
       trưng, khái quát.
           Từ khi theo dọc tuyến đường Trường  Sơn từ Bắc vào,  đặt chân  lên  khu  rừng
       bát ngát phía tây Thừa  Thiên giáp Lào,  bắt gặp cây xà  nu,  Nguyễn Trung Thành
       đã yêu say mê vẻ đẹp loài cây đó. Xà nu là loài cây họ thông, “ấy là một cây hùng
       vĩ và cao thượng,  man dại và trong sạch, mỗi cây cao vút,  vạm võ,  ứ nhựa,  tàn là
       vừa thanh nhã  vừa rắn rỏi mênh mông,  tưởng như đã sống tự ngàn đời,  còn sống
       đến ngàn đời sau,  từng cây,  hàng vạn,  hàng triệu cây vô tận..!'.  Hình ảnh xà  nu
       như thế toát lên vẻ ngay thẳng,  kiên cường, gợi cảm giác cổ xưa, vững bền  muôn
       thuỏ.  ấn  tượng  xà  nu  cứ  in  sâu  trong  tâm  trí  Nguyễn  Trung  Thành  để  rồi  bừng
       bừng  sống  dậy vào  mấy  năm  sau.  Gần  giữa  năm  1965,  khi dự định  viết  một tác
       phẩm về miền núi Tây Nguyên, lập tức hình ảnh xà nu trỏ về trong tâm tưỏng. Nhà
       văn tâm  niệm: dù viết về ai, về câu chuyện gì, tác phẩm dứt khoát phải mang tên
       Rừng xà nu, chắc chắn “cái truyện ngắn này sẽ bắt đầu bằng một khu rừng xà nu
       (mà tôi  sẽ  ra  sức tả  một cách  hết sức tạo  hình,  như chạm  nổi lẻn vậy,  có  khống
       gian như tượng tròn và có cả mùi vị có thể ngửi thấy được) - và truyện cũng sẽ kết
       thúc  bằng  một  cánh  rừng  xà  nu,  như một  vĩ thanh  cứ xa  mờ  dần  và  bất  tận...”
       (Nguyên  Ngọc -  về một truyện  ngắn:  Rừng xà  nu).  Vậy  là,  dù  chưa  sinh  ra  đứa
       con tinh thần, nhà văn đă đặt tên trước cho nó, đã hình dung ra vóc dáng, hình hài
       đáng yêu của nó. Trong phút chốc, ấn tượng xà nu tự nhiên sống dậy trong tâm trí,
       khơi  dòng  cảm  hứng  cho  Nguyễn Trung  Thành  qui tụ  các  chi tiết,  các  mảnh đời
       thành nội dung cụ thể của tác phẩm.
           Quả thế,  truyện  ngắn  đã  được  mang tên,  được  kết cấu  đúng  như ý  đồ,  tâm
       niệm của nhà văn. Chưa hề nói gì về con người, tác phẩm mỏ đầu bằng một trang
       đặc tả cánh rừng xà  nu  nằm trong tầm đại bác của đồn giặc,  đang  ưỡn tấm ngực
       lỗn  của  mình  che  chỏ  cho  làng  Xô  Man.  Khép  lại  truyện  ngắn,  lại  là  hình  ảnh
       những rừng xà nu tít tắp đến chân trời trong tầm mắt của cụ Mết,  Dít và Tnú khi ba


       296
   292   293   294   295   296   297   298   299   300   301   302