Page 295 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 295

Dầu thê thì cuộc sống thực tại vẫn ngổn ngang bao nỗi lo âu chồng chất: “Bà
        lão đăm  đăm  nhìn  ra  ngoài.  Bóng tối trùm  lấy  hai  con  mắt.  Ngoài xa  dòng sông
        sáng trắng uốn khúc trong cánh đồng tối. Mùi đốt đống râm ỏ những nhà có người
        chết theo gió thoảng vào  khét lẹt.  Bà  lão thờ nhẹ ra  một hơi dài.  Bà  lão nghĩ đến
        ông lão, nghĩ đến đứa con gái út.  Bà  lão nghĩ đến cuộc đời cực khổ dài dằng dặc
        của  mình.  Vợ chồng  chúng  nó  lấy  nhau,  cuộc  đời  chúng  nó  liệu  có  hơn  bố  mẹ
        trước  kia  không?”  Những  câu  hỏi  cứ day  dứt  trong  đầu  bà.  Thực tại  của  bà  và
        tương lai của các con liệu có khác nhau? Hay cuộc đời vẫn cứ mãi là  kiếp cơ hàn
        như thế?
            Chắc chắn sẽ không có sự lặp lại ấy. Con người ta cần phải cô gắng vươn lên.
        Những gian truân chỉ là tạm thời. Dòng kí ức đưa bà trỏ về với thực tại: “Bà lão nhìn
         người đàn bà, lòng đầy xót thương”. Lời nói của bà chan chứa tình yêu thương; “Kể
        có  ra  làm  được dăm  ba  mâm thì  phải  đấy,  nhưng  nhà  mình  nghèo,  cũng  chả  ai
         người ta chấp  nhặt chi cái lúc này. cốt  làm sao chúng  mày hoà thuận là  u  mừng
         rồi. Năm nay thì đói to đấy. Chùng mày lấy nhau lúc này, u thương quá”. Bà không
         khóc nhưng nước mắt cứ chảy xuống ròng ròng.
            Tấm  lòng  người  mẹ  thật  vỏ  biên,  đặc  biệt  khi  người  mẹ  đó  ỏ vào  cảnh  ngộ
        chẳng thể nào giúp đỡ được cho con. Điểu quan trọng đối với bà cụ Tứ lúc này là
         phải tạo dựng được bầu không khí gia đình vui vẻ. Bà cụ đã làm được điều đó.
            Đêm tân hôn của đôi vợ chồng nghèo diễn ra trong những tiếng khóc hờ ngoài
        xóm từ phía những nhà có người chết đói. Khi Tràng thức dậy, xung quanh đã thay
         đổi  mới  mẻ,  khác lạ.  Dưới  bàn tay tảo tần của  bà  cụ  Tứ,  nhà  cửa,  sân vườn đều
         được quét sạch sẽ gọn  gàng, cả  đến  hai cái ang  nước vẫn  để khô ỏ dưới gốc ổi
         cũng đả được đổ đầy nước. Đống rác mùn tung hoành ngay lối đi đă hót sạch... Rõ
         ràng là  một cuộc ‘lẩy rửa” sạch sẽ những gi là dấu  hiệu của sự ngưng đọng chết
         chóc. Bà cụ Tứ muốn làm điều gì đó có ích cho con trai.  Hành động dọn dẹp của
         cụ  đã  mang  ý  nghĩa  biểu  trưng,  hướng  đến  một sự khao  khát  đổi  đời.  Bà  không
         muốn các con lặp lại bánh xe lịch sử của số phận minh, một số phận vô cùng cay
         đắng.
             Sáng hôm ấy, lòng người mẹ nhẹ nhõm, tươi tình khác ngày thường. Bữa cơm
         sáng của ngày đói thật thảm hại.  Nhưng có điều lạ là bà cụ vừa ăn vừa kể chuyện
         làm ăn, gia cảnh với con dâu. Bà nói toàn chuyện vui, chuyện tốt đẹp mai sau.  Bà
         bàn tính với các con khi nào có tiền mua lấy đôi gà, rồi “ngoảnh đi  ngoảng lại chả
         mấy mà có ngay đàn gà cho mà xem...”.
             Mừng tủi,  cay đắng,  âu  lo,  chứa  chan  hi vọng,  người  mẹ  của Tràng đã sống
         trọn cuộc đời vì con. Người mẹ đó đã trỏ thành biểu tượng cao đẹp cho tình mẫu tử
         trên đời.

                                                           ĐÀO  T H Ị T H U  HẰNG


         294
   290   291   292   293   294   295   296   297   298   299   300