Page 291 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 291

Tràng hò một câu cho đỡ mệt: “Muốn ăn cơm trắng mấy giò này / Lại đây mà đẩy
       xe  bò với  anh,  nì”,  thị  đã  “cong cớn”  dò  hỏi  rồi  bám lấy,  “lon ton chạy lại  đẩy xe
       cho Tràng” .

           Lần gặp thứ hai, thị vẫn cái điệu cong cớn ấy, “ở đâu sầm sập chạy đến. Thị
       đứng trước mặt hắn sưng sỉa nói; “Điêu!  Người thế mà điêu!” .  Gặp đối tượng mềm
       mỏng,  thi  tiếp  tục  dấn  tới  với  mục đích  là...  được ăn.  Nhưng  không  phải  ăn  trầu
       theo lời mời của Tràng mà đòi àn bánh đúc.
           Quả  lúc  này thị  đói  quá.  Thấy có thể có  miếng  ăn,  “hai  con  mắt trũng  hoáy
       của thị tức thì sáng  lên,  thị đon  đả”,  rồi thị  ngồi xuống,  àn thật “ăn thì  ăn,  sợ gì”.
        ‘Thị cắm đầu ăn một chặp bốn bát bánh đúc liền chẳng chuyện trò gì. Ăn xong, thị
        cầm dọc đôi đũa quệt ngang miệng, thở’.
            Hình ảnh  người  phụ  nữ trong đoạn  miêu tả cách thức ăn  này quả thật là độc
        nhất vô  nhị.  Con  người  trong  cái  đói  khó  có thể  giữ được  phẩm  chất  của  mình.
        Nhưng đấy  không  phải  là tính cách vốn có của  người đàn  bà.  Tính  cách thật của
        thị được bộc lộ rõ nét khi thị chấp nhận làm vỢ Tràng:
           Đấy là một người đàn bà nhu mì thuần hậu. Trên đường về nhà Tràng, thị thay
        đổi  hẳn.  Trong  khi  mặt Tràng  “có một vẻ gì  phớn  phở khác thường.  Hắn tủm tỉm
        cười nụ một mình và hai mắt thì sáng lên lấp lánh”, thì người đàn bà lại “đi sau hắn
        chừng  ba  bốn bước.  Thị cắp cái thúng con, đầu  hơi cúi xuống,  cái  nón  rách tàng
        nghiêng nghiêng che khuất đi nửa mặt. Thị có vẻ rón rén, e thẹn” .
            Chỉ  mới  ban  trưa  đây  thôi,  lúc  này,  người  đàn  bà  trong  thị  đã  khác.  Đây  là
        khoảnh khắc thị về nhà chồng. Thị bắt đầu ý thức về thân phận làm vợ của  mình.
        Thị chẳng có chút quyền lựa  chọn nào cả  nên đành  phải  chấp  nhận số phận  khi
        đã  rơi vào  bước đường cùng.  Bản thể con  người chao đảo trong  áo cơm của  đời
        thường. Vật chất tuy không bao giờ cao quý hơn các giá trị tinh thần,  nhưng nó lại
        có sức mạnh vô biên trong việc khiến cho con người không thể tồn tại như một con
        người đúng nghĩa. Cái đói đã xô dúi dụi người đàn bà kia vào vòng tay Tràng một
        cách khống thể cưỡng. May cho thị, Tràng là một con người tử tế.
            Tuy nhiên, cái đói chỉ có thể lấn lướt ý thức về  nhân phẩm trong con  người ở
        một khoảnh  khắc  nào đó,  những  nó vĩnh  viễn  không  cướp  đi  được  ở  những  tâm
        hồn Việt ánh sảng của đạo nghĩa, lương tri. Dù sao đi nữa,  người đàn bà ấy vẫn là
        người có ý thức về  đạo lí,  nhân  cách.  Trên  đường đi,  khi  Tràng  lấy làm thích thú
        trước cảnh lũ trẻ con trêu chọc, thì  người đàn bà tỏ vẻ không được thoải  mái: ‘Thị
        nhíu đôi long mày lại, đưa tay lên xóc xóc lại tà áo”.  Một bản thể cô đơn trên hành
        trình khẳng định kiếp người.
            Bước  vào  nhà  Tràng,  người  phụ  nữ  ấy  càng  đổi  khác.  Không  gian  ngoài
        đường và  không  gian trong  nhà  là  hai sự cách  biệt lớn  lao.  ở ngoài  đường  người
        đàn bà ấy tứ cố vô thân,  không  nơi  nương tựa,  bước vào  nhà có  nghĩa  người đàn


        290
   286   287   288   289   290   291   292   293   294   295   296