Page 286 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 286

Câu chuyện  được xây  dựng trên “cái tứ’  nhặt vợ.  Chuyện Tràng  bỗng  nhiên
   “nhặt”  được  vợ  khiến  mọi  người  trong  xóm  ngụ  cư,  kể  cả  mẹ  Tràng  đều  ngạc
   nhiên, lạ lẫm bỏi hạnh phúc của đôi vợ chồng mới diễn ra trong một không khí ảm
   đạm, chết chóc,  khi mà bản thản mỗi một con người khó có thể tồn tại trong cảnh
   đói  khổ,  thế  mà  Tràng  lại  đi  cưu  mang  một con  người.  Giá  trị  nhân  đạo của tác
   phẩm được thể hiện đậm nét ở điểm này. Điều đó chứng tỏ, con người dẫu ỏ trong
   bất kì hoàn cảnh  nào cũng cần  phải độ lượng,  biết hi sinh và sẵn sàng cưu mang
   nhau,...  thì  họ  ắt có được  hạnh  phúc,  cái  hạnh  phúc dẫu  mong  manh và  cơ  hàn
   như kiếp người khốn khổ ở cái xóm ngụ cư kia.
       Xóm ngụ cư - không gian chính của truyện được đặc tả như một “cái rốn” của
   nạn đói: dòng người đói lả,  đói xanh cả  mắt mũi từ Nam Định,  Thái Bình và  nhiều
   nơi  lũ  lượt đổ về.  Cuộc sống  dường  như ngưng  đọng.  Không  gian  đàu  đâu  cũng
   ngập  mùi  chết  chóc.  Người  chết  như  ngả  rạ,  người  sống  xanh  xám  vật  vờ  như
   những bóng  ma, “Không khí vẩn lên mùi ẩm thôi của rác rưdi và mùi gây của xác
   người”. Xóm ngụ cư đã nghèo lại càng nghèo hơn trong cái đói cái, cái chết giăng
   khắp mọi nơi.
       Sự sống lúc này như bị đặt bên mép bờ vực của cái chết, cả xóm ngụ cư, dẫu
   có lạc quan  đến  mấy,  cũng  không  một ai dám tin  rằng  mình có thể sống sót,  và
   không một ai lại có thể tin nổi trẽn đất nước này tồn tại được hạnh phúc lứa đôi khi
   mà tiếng trống thúc thuê cứ phăm  phăm nã thẳng vào lồng  ngực.  Mặt đất đầy tử
   thi  người  chết.  Trên trời,  đàn  quạ  săn  xác  người  cứ lượn  lờ  như nTìững  đám  mây
   đen.
       Tràng là  kẻ  ngụ cư.  Cũng như bao người  khác,  không ai biết chính xác họ từ
   nơi  nào  đến.  Những  kẻ  không có quê  hương  bản quán  đó lại  là thành viên đúng
   nghĩa  khai sinh  ra  cái tên  xóm  ngụ  cư ấy.  Những  người  ngụ  cư lúc bấy  giờ được
   xem là loại người đáng  bị  khinh miệt,  hắt hủi... Thế nhưng “giữa cái cảnh tối sầm
   lại  vì  đói  khát  ấy” ,  Tràng  đã  dám  “đèo  bòng”,  dám  cho  một  người  đàn  bà  theo
   mình  về  để  nương  cậy.  Cua  có  sự phiêu  lưu,  mạo  itiểm  irong  liènh  động  của
   Tràng.
       Câu chuyện lán tỉnh của Tràtig ban đầu có vẻ như lá chuyện đùa chơi của trái
   gái dọc đường. Nhưng sau cái vụ ăn bành đúc vá ngươi đàn bà kia tỏ vẻ đói khát ít
   nhiều  đã  lay  động  lòng  Tràng,  đến  cả  câu  tỏ  tình  rất  mộc  mạc,  chân  chất  của
   những  người lao động: “Này nói đùa chứ có về với tớ thì ra khuân hàng lên xe rồi
   cùng về” ,...  đã diễn tả  được tâm trạng  băn  khoăn,  do dự,  nửa  muốn dấn tới,  nửa
   muốn cáo  lui  của  anh chàng độc thân chưa  vợ.  Kim  Lân xử lí chỗ  này bằng  một
   đoạn  miêu tả  nội tàm thật độc đáo: “Nói thế Tràng cũng tưởng là  nói đùa, ai  ngờ
   thị về thật.  Mới đầu  anh chàng cũng chọn,  nghĩ: thóc gạo  này đến cái thân  mình
   cũng chả  biết có  nuôi  nổi  không,  lại còn đèo bòng.  Sau  không  biết hẳn suy  nghĩ
   thế nào hắn tặc lưỡi một cái; - Chậc,  kệ” .  Cái chỗ mà  người kể dưòng như cô' tình

                                                                          285
   281   282   283   284   285   286   287   288   289   290   291