Page 283 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 283

sáng ngọn đèn đã làm rạng rỡ gương mặt mấy con người nghèo khổ. Nó như niềm
      vui được nhen  nhóm giữa thực tại đen tối.  Những con  người  nghèo  khổ,  dù trong
      bất cứ hoàn  cảnh  nào vẫn sẵn  lòng  cưu  mang  nhau,  vẫn  biết vui với  cái  gì  mình
      đang có và  cứ lấp  lánh  niềm tin vào tương  lai - đó là cảm  nhận  rõ rệt mà truyện
      ngắn Vợ nhặt đem đến cho người đọc chúng ta.
          Nỗi  lòng  những  người  nghèo  khổ trong  hoàn  cảnh  đói  khát  nghiệt  ngã  được
      Kim Lân diễn tả thật tinh tế, cảm động qua nhiều chi tiết thú vị.  Nhiều khi tác phẩm
      “sống”  nhờ chi tiết.  Một  nhà  vàn  được  nhớ  lắm  lúc  do vài chi  tiết thật  ấn tượng.
      Niềm  vui  ở  người  đàn  ông  nghèo  khổ,  từ thuỏ cha  sinh  mẹ  đẻ  đến  giờ chưa  hề
      được một người con gái nào thèm để ý đến bỗng dưng được vợ toát ra trên gương
      mặt,  nơi ánh mắt, nụ cười: “Mật hắn có một vẻ gì phớn phở khác thường.  Hắn tủm
      tỉm  cười nụ một mình  và  hai mắt thì sáng lên lấp lánh” .  Niềm vui trong tinh thần
      hiển  hiện thành  cảm giác da thịt,  phản  ứng thân thể:  “Một cái gì mới mẻ,  lạ lắm,
      chưa từng thấy ỏ người đàn ông nghèo khổ ấy,  nó ôm ấp,  mơn man khắp da thịt
      Tràng,  tựa  hồ như có bàn  tay vuốt nhẹ  trên sống lưn^’.  Chưa  trải  qua  cảm giác
      người đàn ông ngày mới có vợ có lẽ khó lòng viết nổi câu văn ấy.  Cũng vậy,  Kim
      Lân miêu tả  hành động khoe chai dầu,  lần trêu đùa  nhau của Tràng với  người vợ
      nhặt trên đường về nhà bằng đôi mắt vừa hóm hỉnh, vừa ưư ái:
           “Câu chuyện xem chừng đã thân thân. Hắn đi sát gần bên thị hơn, ngẫm nghĩ
      một lúc, chợt hắn giơ cài chai con vẫn cẩm lăm lăm một bên tay lên khoe:
          - Dầu thắp tối đây này.
          - Sang nhỉ.
          - Khá thôi. Hai hào đấy, đắt quá, cơ mà thôi chả cần.
          - Hoang nó vừa vừa chứ.
          Hắn chặc lưỡi:
          -  Vợ mới vợ miếc cũng phải cho nó sáng sủa một tí chứ,  chả nhẽ chưa tối đã
      rúc vào ngay, hì hì...
          - Khỉ gió.
           Thị phát đánh đét vào lưng hắn, khoặm mặt lại.
          Hắn thích chí ngửa cổ cười khanh khách.
          Mấy  con  chó  giật  mình  chạy  thọt  vào  trong  lũy  thò  mõm  ra  sủa  váng  lên.
       Tràng nhặt một hòn gạch vung tay ném mạnh một cái:
          - Mẹ bố chúng mày cắn gì thêT
           Phải chăng  Kim  Lân  viết các chi tiết ấy bằng chính  kỉ niệm,  sự từng trải của
       mình. Không phải là nhà văn của đồng đất nguyên thủy, gắn bó với người dân quê
      từ trong máu thịt không thể viết nổi những đoạn vàn như thế.  Cái cảm giác êm ái,
       lâng  lâng  như vừa trong  một giấc mơ đi  ra,  nhận thấy bây giờ  mình  mới thật nên
       người trong Tràng ở buổi sáng hôm sau thức dậy cũng được Kim Lân diễn tả bằng


       282
   278   279   280   281   282   283   284   285   286   287   288