Page 284 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 284
tấm lòng đồng cảm sâu sắc. ở buổi cuối chiểu hôm trước, khi dẫn người vợ nhặt
về nhà, trong phút chốc Tràng quên hết mọi đói khổ ê chề trước mắt, chỉ cảm thấy
tình nghĩa giữa mình với người đàn bà đi bên. Sáng hôm nay, Tràng nhận ra mình
mới nên người, lại cảm thấy thương yêu, gắn bó với ngôi nhà của mình một cách lạ
lùng. Ngòi nhà này là cái tổ ấm che mưa che nắng và Tràng sẽ cùng với vợ sinh
con đẻ cái ở đấy.
3. Đọc Vợ nhặt, tôi cứ “vẩn vrf’ về vẻ đẹp của người phụ nữ, về thiên tính nữ.
Phụ nữ là những người được tạo hóa sinh ra để yêu thương và để được thương
yêu. Hiếm bà mẹ giàu lòng bao dung, nhân hậu như bà cụ Tứ. Cũng không nhiều
người phụ nữ ý tứ, biết điều như người vợ nhặt - chị ta là người đáng thương, đáng
trọng chứ không hề đáng ghét, đáng khinh.
Dù chỉ xuất hiện trên vài trang truyện ngắn, nhân vật bà cụ Tứ để lại trong
chúng ta những ấn tượng khó thể phai mờ. Phải tỉnh táo lắm, phải bao dung lắm
mới có được ý nghĩ này: người ta có gặp bước khó khăn đói khổ này, người ta mới
lấy đến con mình. Mà con mình mới có vợ được... Vậy là bà cụ Tứ đã đặt người
phụ nữ kia cao hơn anh con trai mình. Bà cụ thương con trai thì đã đành nhưng
thật vô cùng nhân hậu khi thương luôn cả người con dâu nhặt... Hãy chú ý câu đầu
tiên bà trả lời Tràng: “ừ, thôi thì các con đã phải duyên phải kiếp với nhau, u cũng
mừng lòng...” . Ngay lập tức, bà cụ nhận người phụ nữ kia là con, ghép cuộc đời thị
vào cuộc đời Tràng, cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cuộc đời chúng nó. Bà
cụ đã an ủi, động viên vợ chồng Tràng chịu khó bảo nhau mà làm ăn bằng cái triết
lí lạc quan hồn nhiên của người dân lao động; ai giàu ba họ, ai khó ba đời... Niềm
vui trước hạnh phúc của các con đã làm rạng rỡ lên gương mặt bấy lâu bủng beo,
u ám của bà mẹ già. Trên đà vui vẻ, bà cụ quên đi thực tại đói khát nghiệt ngã mà
cứ suy tính lạc quan về tương lai. Trước khi đi ngủ, bà bàn với Tràng chuyện mua
nứa đan phên ngăn nhà. Sáng hôm sau, bà lại tính với Tràng chuyện đóng một cái
chuồng gà, nuôi một đôi gà, ngoảnh đi ngoảnh lại chẳng mấy chốc sẽ có ngay
một đàn gà.
Nói tới tình thương con sâu sắc của người mẹ nghèo, khó thể quên hình ảnh
bữa cơm ngày đói với chi tiết nồi cháo cám. Để kéo dài niềm vui cho các con và
cho chính mình, buổi sáng ấy bà cụ Tứ đã lặng lẽ chuẩn bị trước một nồi cháo
cám. Khi mỗi người đôi lưng cháo lõng bông đã húp xong, bà cụ lật đật chạy
xuống bếp, lễ mễ bưng lên nồi cháo cám còn nghi ngút khói. Vừa múc cháo cám
mà bà gọi là “chè khoán” ra bát, bà cụ vừa đon đả mời các con. Những tưỏng
cháo cám sẽ kéo dài niềm vui, song thật bất ngờ, hoàn toàn trái ngược với dự định,
ý muốn của bà cụ, vị đắng chát của nó lại đánh sập niềm vui vốn rất mong
manh... Chi tiết nồi cháo cám khiến ta càng thấm thìa tình cảnh đói khổ thê thảm
của người dân lao động lúc bấy giờ, càng thấm thìa tình thương con thật tội nghiệp
nhưng cũng thật đáng kính trọng của bà cụ Tứ.
283