Page 290 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 290

Người  kể lúc thì gọi  người đàn bà ấy là thị,  là cô ả,  lúc là  người đàn bà.  Cách
  gọi  này  không  phải có hàm ý không tôn trọng  mà chủ yếu  người  kể muốn giữ vẻ
   khách quan trong tự sự và cố lột tả đúng cảnh cơ hàn của một con người.
       Tràng xem con  người “nhặt” được ấy là  người đàn  bà của đời  mình.  Một con
   người có giá trị hơn mọi giá trị. Bà cụ Tứ chấp nhận cô là vợ con trai mình, là nàng
   dâu, con dâu. Người đàn bà xa lạ ấy tự mình cũng khẳng định sự tồn tại bằng cách
   chọn  anh  Tràng  để theo  về  làm  vợ.  Mỗi  nhân  vật  đều  có  sự vận  động  và  cùng
   hướng tới việc định giá, định sự tồn tại cho nhau trên cõi đời.
       Có sự chuyển  hướng  giá tri  ỏ đây. Từ một con  số không tròn trĩnh trên cuộc
   đời,  nhờ tình thương và tình cưu mang của những người đồng cảnh ngộ, người đàn
   bà  đó  được  đón  nhận  trong  cuộc  đời.  Tuy  chỉ  mang  cái tên  “vợ  Tràng”  hay  xót
   thương hơn là cái tên “vợ nhặt”,  nhưng một hiện hữu đã được xác định. Người đàn
   bà ấy đã thuộc về  một gia đĩnh. Quá trình xác định  bản thể của  người đàn bà vô
   danh đến đây đã chấm dứt.
       Không  những  thế,  thông  qua  người  đàn  bà  này,  nhân vị  và  bản thể của  mẹ
   con Tràng cũng được xác lập. Theo suy nghĩ cũa bà cụ Tứ, việc người con gái ấy
   đồng ý theo  về với Tràng  là  hạnh  phúc lớn lao  mà  con trai  mình  có được.  Trong
   thài  bình,  với  một gia cảnh  nghèo như nhà Tràng thì chẳng thể nào Tràng có thể
   lấy được vợ. ở đây, vấn đề không chỉ giới hạn trong một gia đình riêng biệt mà còn
   là cả vấn đề xã hội. Cái đói đã len lỏi tới mọi ngóc ngách, làm điêu đứng bao cảnh
   đời, nhưng mỉa mai thay, chính nhờ cái đói ấy, Tràng mới có thể lấy được vợ, bà cụ
   Tứ mới có thể có được một cô con dâu. Dấu ấn của sự phân biệt giàu ngtièo trong
   xã  hội và  những  hủ tục đã hiện diện rõ. Tràng  là  nạn  nhân của  những  hủ tục và
   của cả sự nghèo đói do bọn cướp nước gây ra.
       Không  chỉ  không  có tên,  người  vợ Tràng  xuất  hiện  với  một chân  dung  thảm
   thương. Lần đầu tiên Tràng trông thấy, thị mới chỉ gầy yếu xanh xao, “ngồi véu” ra
   trước cửa kho thóc, nhưng ỏ người đàn bà này có tố chất của sự đồng cảm, thương
   người: “Thị vùng đứng dậy, lon ton chạy lại đẩy xe cho Tràng”.
       Lần gặp thứ hai, Tràng không  nhận ra thị: “Hôm nay thị rách quá, áo quần tả
   tơi  như tổ đỉa, thị gày sọp hẳn đi, trên cái khuôn mặt lưỡi cày xám xịt chỉ còn thấy
   hai con mắt” . Sự miêu tả tỉ mỉ hơn. Cái nhìn của người kể chuyển sâu hơn vào cái
   nhìn  của  Tràng,  cho thấy  sự quan tâm của  Tràng  với  người  đàn  bà  kia  tăng  cấp
   thêm  một  bước.  Nhưng  buổn  thay,  lần  gặp  này  càng  tố cáo  nỗi  khốn  cùng  của
   người  đàn  bà  ấy  với  Tràng.  Rõ  ràng  nỗi  cùng  quẫn  ở  con  người  này  ngày  một
   khủng  khiếp  hơn.  Đây  chính  là  tiền  đề  cho  việc  thi  chấp  nhận  theo  về  làm  vợ
   Tràng.

       Người vợ Tràng cũng được chú ý khắc hoạ tính cách. Khi mới gặp Tràng, thị là
   con người người bản năng, đanh đá, bạo dạn tối mức trơ trẽn: mới nghe anh chàng



                                                                          289
   285   286   287   288   289   290   291   292   293   294   295