Page 308 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 308

phải có chút sững sờ, “nhìn hai cháu thiệt lâu” rồi nói: “Khôn! Việc nhà nó thu được
   gọn  thì  việc  nước  nó mở  được  rộng,  gọn  bề  gia  thế,  đặng  bề  nước  non.  Con  nít
   chúng  bây  kì  đánh  giặc  này  khôn  hơn  chú  hồi trước”.  Câu  nói của  chú  Năm thể
   hiện  sự yên  tâm  của  thế  hệ  trước  đối  với  lớp  người  sau.  Rõ  ràng,  họ  đã  trưởng
   thành, có thể gánh vác được những việc lớn của đất nước.
       Khác với chị Chiến đã có dáng dấp của một người lớn thực thụ dù đôi lúc còn
   tranh  giành với em, Việt còn giữ nguyên tính chất của  một cậu  bé.  “Cậu Tư’ này
   trong  gia  đình  có điệu  cười  “lỏn  lẻn”  rất dễ thương.  Cậu ta thường  ngày vẫn  hay
   tranh phần hơn với chị, từ chuyện bắt ếch đến chuyện đòi đi bộ đội trước chị. Cậu
   còn vô tâm vô tính, phó mặc chuyện nhà cho chị ‘Tôi nói chị tính sao cứ tính mà”.
   Trong  khi chị bàn  những việc  phải làm  ngày mai,  Việt vẫn đùa  nghịch “chụp  một
   con đom đóm úp trong lòng tay” và thú vị quan sát điệu bộ, cử chỉ, cách nói năng
   “in hệt má” của chị. Vào bộ đội rồi,  cậu ta “giấu chị như giấu của riêng vậy” vì sợ
   mất chị trước những lời gạ gẫm đùa tếu của anh em. Trong hành trang người lính
   của  mình,  ngoài  cái võng,  bộ quân  phục, Việt còn  hnang  theo cái  ná  thun  (súng
   cao su) - một vật bất li thân từng gắn bó từ ngày cậu“ để đẩu trần,  mình mẩy tèm
   lem sình đất từ chỗ móc mương lỗíì, lội tắt írồng vườn, đi tìm chim”. Tuy còn rất trẻ
   con như thế, Việt đã chiến đấu rất dũng cảÍTl không thua kém ai. Việt đã dùng thủ
   pháp tiêu diệt được một chiếc xe bọc thép của địch, ốị thương, Việt quyết bò đi tìm
   đồng đội.  Nghe tiếng xe,  pháọ pủa giặc, Việt nằm chờ với tâm  niệm; ‘Tao sẽ chờ
   mày! Trên trời có mày, dưới đẩt ò6 rnày, cả khu rừng này chỉ còn có mình tao. Mày
   có bắn tao thì tao cũng bắn được mày. Nghe súng nổ, các anh tao sẽ chạy tới đâm
   mày! Mày chỉ giỏi giết gia đình tao, còn đối với tao thì mày là thằng chạy”. Có bao
   nhiêu  là quyết tâm,  bao nhiêu là  niềm trìu  mến với đồng  đội,  bao  nhiêu  là sự coi
   thường,  khinh  bỉ  kẻ thù  thể  hiện  qua  lời  độc thoại  ấy.  Quả  thực,  Việt  đã  là  một
   người lính chữhg chạc trong khi còn mang đầy đủ  nét thơ ngây, trong sáng,  đáng
   yêu của một cậu bé vừa đến tuổi thành niên.
       Nhìn chung, trong  khi xây dựng  nhận vật,  Nguyễn Thi rất quan tâm đến việc
   cá  thể  hoá.  Nhân  vật  nào  cũng  có  những  nét  riêng,  độc  đáo  hiện  lên  mồn  một
   trước mắt độc giả.  Chú Năm nói khác má Việt và Việt nói  khác chị Chiến.  Lời  nói
   của ai thể  hiện  rõ tính  cách  người  đó.  Nhưng  mặt  khác,  nhà  vàn  cũng có ý thức
   nhấn  mạnh  điểm  giống  nhau  giữa  họ.  Chẳng thế  mà  ông  nhiều  lần  qua  lời  chú
   Năm, qua lời Việt so sánh  Chiến vâi người má của  cô, và để người  má  ấy nói về
   Việt: “Đó, lại giống cái thằng cha nó rồi!”. Nói lên điểm giống nhau ỏ đây tức là nói
   đến  nét  bền  vững trong truyền thống  một gia  đình  giàu tinh  thần  cách  mạng,  có
   lòng căm thù giặc sâu sắc, sống rất mực tình nghĩa thuỷ chung. Đây chính là điểm
    nút sẽ giúp ta lí giải được sức mạnh tinh thần  nào đã giúp các nhân vật vượt qua
    được những thử thách lớn lao, gay gắt đến như vậy. Mở rộng ra, đấy cũng là điểm
    nút khiến cho mọi chi tiết, sự việc được mô tả trong tác phẩm quy tụ lại, thống nhất


                                                                          307
   303   304   305   306   307   308   309   310   311   312   313