Page 255 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 255

mất bố kia thực chất chỉ là do cụ đang nhắm nghiền mắt lại để mơ màng cái giây
       phút được thiên  hạ trầm trồ khen già,  khen  đám  ma to,  khen cái gậy chống tang
       gia  đẹp  như thể  một diễn  viên đang  chờ  phút được  lên  sân  khấu  diễn  kịch trước
       công chúng vậy.
           Cũng  như vậy,  trong  cái  cách  đi  đi  lại  lại,  vò  đầu,  bứt tóc,  đăm  đăm  chiêu
       chiêu của Văn Minh, con cụ cố Hồng  mà ai cũng tưởng ông ta đang căm hờn cái
       định mệnh khắc nghiệt đã cướp ông nội của anh ta kia kì thực là y đang băn khoăn
       về vấn đề mời luật sư đến chứng kiến cái chết trên thực tế của cụ tổ để từ đây mà
       đi, việc chia của không còn là câu chuyện lí thuyết viển vông nữa; là sự quá bối rối
       về vấn đề  không biết xử trí thế nào trước tình thế nan giải giữa  hai cái tội  nhỏ với
       một cái công to của Xuân.
           Cứ thế, từ từng nhân vật cho đến cả cái xã hội thượng lưu tư sản nửa mùa ấy
       bị  Vũ  Trọng  Phụng  lật tẩy.  Để đằng  sau  nhà  cửa,  ngựa  xe  và  các  mốt  áo  quần
       sang trọng,  hợp thời trang tất cả chúng chỉ là lũ  ngợm  nông cạn,  phù  phiếm, trần
       tục, giả dối đang vứt bỏ mọi giá trị truyền thống mà lao vào cái vùng sáng Âu hoá
       như một lũ thiêu thân.

           c/Nghệ thuật pha trộn giọng điệu để tạo giọng điệu mới
           - Giọng hài hước bông đùa pha trộn với giọng châm biếm, công kích
           - Giọng giễu nhại pha trộn với giọng giả vờ nghiêm trang
           - Giọng tường thuật khách quan pha trộn với bình luận dí dỏm mà cay độc.
           d/Nghệ thuật pha trộn từ ngữ để tạo từ ngữ mới
           Tiếng khóc; Hứt...  hứt..hứt... của Phán mọc sừng trong đám tang cụ tổ rõ ràng
       là độc nhất vô nhị. Trong muôn vàn cung bậc của nỗi đau thương phát ra bằng âm
       thanh ta chưa từng nghe cái thanh âm nào lại lạ  như thế. Vũ Trọng  Phụng đã tạo
       ra  nó dựa trên  cơ sở  nào?  Bởi trong  bụng  Phán  mọc sừng  vui,  đang  hoan  hỉ với
       tiếng cười Hì...hi...  hi...  do số tiền vài nghìn đồng được chia nhờ cái chết của cụ tổ
       nhưng  ngoài  mặt thì  y  không  thể  không  làm  ra  bộ  đớn  đau,  thương  tiếc  nên  nó
       phải  vờ  khóc  Hu.,  hu..hu...  Vũ  Trọng  Phụng  đem  trộn  cả  hai  thứ ấy  vào  nhau,
       thành ra cái tiếng Hút...  hứt...hứt...  quái lạ ấy.  Kĩ thuật pha trộn từ ngữ này của Vũ
       Trọng  Phụng  còn  được sử dụng vài  lần  nữa  trong  một số sáng tác.  Điển  hình  là
       tiếng Nhịa của ông cụ thân sinh  Nguyễn Văn Phúc trong  Trúng số độc đắc. Tiếng
       khóc quái lạ ấy của nhân vật nhìn ở góc độ khác còn là một thứ tín hiệu để gọi đối
       tác nhằm hoàn thành công việc thanh toán tiền công cho Xuân,  kẻ đã tình cờ gây
       ra cái chết của cụ tổ ngay trong đám tang!
                                                      N G U YỄN  V Ă N  PHƯỢNG







       254
   250   251   252   253   254   255   256   257   258   259   260