Page 242 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 242

điều quan trọng  hơn  là chúng tôi  muốn đề cập đến  bước chuyển  biến  giọng điệu '
    giữa người kể chuyện và Chí mà tập trung nhất là ở khổ mở đầu.
        "Hắn  vừa  đi  vừa  chửi  (...)  bắt đầu  hắn  chửi  trời"  là  lời  của  người  kể  chuyện.
    Tiếp  đó  "Có  hề  gì?  Trời  của  riêng  nhà  nào?  Rồi  hắn  chửi  đời"  vẫn  là  giọng  của
    người  kể chuyện  phân tích tâm lí nhân vật,  nhưng trên  nền ấy đã xuất  hiện  bóng
    dáng suy luận của  Chí (có hề gì?). "Tức mình,  hắn chửi  ngay tất cả làng Vũ Đại".
    Nhưng cả làng Vũ Đại  ai cũng tự nhủ "chắc trừ mình ra",  "Không ai lên tiếng cả".
    Đến  đây dòng tâm trạng của  Chí chuyển  biến.  Lời của  Chí dồn dập  hơn.  Lô-gích
    suy luận bên trong dần chuyển thành lô-gích bên ngoài ỏ hành vi lòi nói, giọng của
    Chí tăng dấn lấn át giọng người kể chuyện để xuất hiện: "Tức thật! Tức thật! ồ! Thê
    này thì tức thật.  Tức chết đi  mất".  Giọng  của  Chí hoàn toàn  chiếm  ưu thế. Với  kĩ
    thuật này,  dòng  nội tâm  nhân vật dần dần  bị  lộn trái ra  ngoài  bỏi việc xâm  nhập
    từng bước giọng của Chí vào giọng ngưòi kể chuyện. "Con người ý thức" của Nam
    Cao, như một số nhà nghiên cứu đã chỉ ra, có thể nói không ngoa rằng, đó là "con
     người giọng điệu" đang tự ý thức khẳng định mình.
        Giọng điệu giữ một vai trò rất quan trọng trong sáng tạo nghệ thuật. Nó không
     những  chỉ rõ  bản  sắc,  thiên tài  của  nghệ sĩ mà  còn ghi  nhận  sự kiên trì  của  nhà
    văn  trên  chất  liệu.  Thế  kỉ XX trong  văn  học  được  mệnh  danh  như là  thế kỉ của
     những cách tân và giọng điệu là một trong những mục tiêu để nhà sáng tạo hướng
     đến.  Chí Phèo  chưa  đổi  mới  triệt  để  bằng  Vụ ấn,  Người xa  lạ  về  giọng  điệu  và
    cũng nặng nề hơn bởi giọng của người kể chuyện ở ngôi thứ ba luôn chiếm ưu thế.
    Tuy  nhiên,  kiệt tác đã tạo  nên tnột diện mạo riêng  về  giọng  điệu;  hoà tiếng  chửi
     của một thằng say vào lời xót xa của một người kể chuyện tình, khá lạnh lùng song
    tận cùng vẫn là tiếng "đoạn trường" cho kiếp cùng khổ.
                            '  /   /

         Phân  tâm  học của  Phrớt  quả thực  đã  tác  động  mạnh  mẽ  đến  văn  học.  Nó
     không  chỉ chỉ ra  một cách thuyết  phục các bản  năng  gốc,  mà  còn  giúp  các  nhà
     văn tài ba ở thế kỉ XX kiến tạo nên kiểu ngôn ngữ mới lạ.  Dĩ nhiên,  ngay trước khi
     Phrớt xuất  hiện,  những  biểu  hiện về  bản  năng  xâm  hại  và tính  dục  đã xuất  hiện
     trong nhiều kiệt tác văn chương. Xuất hiện một cách vô thức. Và dẫu cho ngay cả
     khi Phrớt khẳng định được tiếng  nói của  mình, thì chưa  hẳn các  nhà  sáng tác đã
     biết đến lí thuyết của ông.  Có thể Nam Cao thuộc nhóm tác giả  này.  Nhưng  nhờ
     Phrớt mà người đọc có thể hiểu sâu hơn về tác phẩm và có cơ sỏ để đưa ra những
     nhận định về sự bất tử của tác phẩm.  Chl Phèo có được sự trường cửu cũng nhờ
     đã chạm đến  những vấn đề cốt tủy trong tồn tại của con  người,  những  bản  nàng
     mà  Phân tâm  học đã  nêu  ra  và  cả  những  bản  năng  mà  nhờ  Phân tâm  học con
     người mới suy luận tiếp.
                                                                 LÊ HUY BẮC




                                                                            241
   237   238   239   240   241   242   243   244   245   246   247