Page 234 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 234

lượng của con người tafớc những cảnh ngộ thương tâm của những đứa bé bơ vơ bị
    chối bỏ. Quả thật không ít người từ tâm đã nghe theo luật nhân quả ấy, bị cám dỗ
    bỏi  cái  kết  hạnh  phúc  bất  ngờ  đó  nên  đã  vui  lòng  nhận  làm  người  bảo  trợ  cho
    những hoàn cảnh đáng thương kia.
        Nhưng đấy là truyện cổ tích và đấy cũng là sự tính toán của phó Giáo chủ nhà
    thờ Prollo khi quyết định nhận nuôi thằng gù.  Nhưng kết cục của thằng gù lẫn Chí
    Phèo đều không thể giống như truyện cổ. Qua bao gian nan. đã sống chân thành,
    sau  khi thức tỉnh  nhưng thằng  gù và  Chí Phèo đều  phải  chấp  nhận  một cái  chết
    thương tâm:  tự nguyện  chết.  Chết cho tình  yêu  được thiên thu  vĩnh  hằng  (Ca-di-
    mô-đô). Chết cho lương tri con người sẽ luôn toả rạng (Chí Phèo), cả  hai đều bắt
    đầu bằng những giọt nước mắt.
        Chí  Phèo  được  đánh  thức  khỏi  những  cơn  say  bất tận của  mình  chưa  phải
    bằng bát cháo hành như bao nhận định bấy lâu mà trước tiên được đánh thức bởi
    bản năng giống đực mà  như đã nói chủ yếu  là bản  năng tính dục. Tiếp đó còn là
    bản năng nữa là bản năng bẩy đàn, khao khát đưỢc quáý vồ Vối những nguyên tắc
    bầy đàn.  Chí hi vọng Thị  Nở "sẽ mở cánh cCte" cho Chk Cht cần thị chấp nhận thì
    cộng đồng cũng sẽ chấp nhận Chí.                  ,  ,
        Nhưng vật cản xuất hiện. Bà cô Thị Nà ngăn cản cháu mình vì sự đố kị, bởi bà
    ta chưa được thoả mãn dục tính litíđô như mọi phụ nữ bình thường khác: "Cũng có
    lúc bà tủi cho thân bà.  Bà nghĩ đến cái đời dài dằng dặc của bà, không có chồng.
    Bà thấy chua xót lắm.  Bà  uất ức, uất ức với ai không biết." ẩn  ức li-bi-đô đó được
    ngụy trang  bằng  một  loạt  những  đạo  lí cũ  mèm:  "Người  đàn  bà  đức  hạnh  (Nam
    Cao mỉa mai bà ta) thấy cháu bà sao mà đĩ thế! Thật đốn mạt (...).  Ngoài ba mươi
    tuổi... ai lại còn đi lấy chồng (...). Mà có lấy thì lấy ai chứ?... Đàn ông đã chết hết
    cả  rồi  hay sao,  mà  lại  đi  đâm đầu  lấy  một thằng  không  cha  (...).  Nhục  nhã  ơi  là
    nhục nhã!  Hỡi ông cha  nhà  bà!".  Lời  lẽ viện dẫn để chửi  mắng cô cháu thật thấu
    tình đạt lí quá  mức. Trong trường  hợp ấy Thị  Nỏ biết phải làm sao?  Nhưng tất cả
    mọi lí lẽ, mọi viện dẫn, mọi lập luận đó đều nhằm để che đậy một động cơ thật của
    người  đàn  bà  năm  mươi  tuổi  ấy:  cũng  muốn  được  chung  đụng  xác  thịt  với  một
    người đàn ông cho dẫu đó có là Chí Phèo.
        Bản chất của mọi toan tính, mọi hành động và lập luận của các nhân vật trong
    Chí Phèo đều không thoát khỏi những bản năng gốc ấy. Có thể nói,  Nam Cao đã
    thực  hiện  được sự đối thoại  độc đáo giữa  những  vấn  đề xã  hội và  những vấn  đề
    thuộc về bản chất con người, ông đã ý thức rất rõ điều này nên trong văn bản khi
    miêu tả ngôn ngữ và hành động nhân vật, nhà văn đã không ít lần sử dụng lối giễu
    nhại:  "bà tủi-thân cho bà", "bà gào lên  như con mẹ dại", "Con người ấy có quyền
    nói thế, bỏi con người ấy năm mươi tuổi rồi, nàm mươi tuổi còn ai lấy chồng."
        Như thế vì hai người phụ nữ không được thoả mãn dục tính libiđõ, bà Ba và bà
    cô Thị Nở,  nên một lần Chí bị tống vào tù và lần khác thì Chí bị đoạn tuyệt quyền
    làm người, cụ thể ở đây là làm chồng. Như thế nguyên nhân của mọi xung đột, của
                                                                           233
   229   230   231   232   233   234   235   236   237   238   239