Page 23 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 23

có  một tên  gọi  mới  cho chúng.  Chưa thỏa  mãn với  cách  gọi tên  mới,  nhà  thơ đã
     đưa tiếp một so sánh độc đáo làm vật chất hoá, vật thể hoá cả cái rất trừu tượng,
     là thời gian:  Tháng giêng ngon như một cặp môi gần. Trong văn học Việt Nam, đã
     có ai nói được về sự khêu gợi,  mời mọc, hấp dẫn của cuộc đời một cách lạ lùng và
     đầy ấn tượng đến như thế?
         Vội vàng không phải là bài thơ tình thuần túy hiểu theo nghĩa  hẹp của từ này.
     Nhưng điều đó không ngăn cản nhà thơ tình yêu hoá mọi thứ, mọi quan hệ lọt vào
     trong nhãn giới của minh. Những ong bướm,  hoa,  cành tơ, yến anh ở đây là ẩn dụ
     chỉ tuổi trẻ yêu đương và tuần tháng mật,  khúc tình si là ẩn dụ chỉ trạng thái nồng
     nàn,  đắm  đuối  của  tinh  yêu.  Còn  những  riết,  say,  thâu,  cắn,  hôn  thì  đã  quá  rõ.
     Chúng chính  là  những sự thể  hiện dầy đủ  nhất của  một tình yêu  ở giai đoạn cao
     trào.  Cũng thế,  phải  nhờ con  mắt của  một  nhà thơ tình yêu,  cái  ngon của  tháng
     giêng mới được hình dung như cái ngon của cặp môi gần - tức là cặp môi đang hé
     mở,  khát khao, chờ đợi (và,  nói vui  một chút,  phía trên cặp môi ấy là  một đôi mắt
     đang hờ khép êm ả, dịu dàng...).
         Với cách diễn tả đặc biệt như vậy, Xuân  Diệu  muốn  nói cùng ta  rằng tuổi trẻ
      và  tình yêu  chính  là  mặt trời của  sự sống  (V.  Huy-gô  đà  từng  phát  biểu:  “Cuộc
     sống  là  hoa,  tình  yêu  là  mật trong  hoa”).  Và  này đây ánh  sáng chớp  hàng mi -
     thêm một câu thơ thể hiện cảm nhận trên một cách hết sức rõ nét. Với kẻ si tình, si
      mê sự sống, hàng mi của người đẹp mỗi lần chớp nhẹ là một lần nó toả chiếu ánh
     sáng ra cả vũ trụ (trong thơ Xuân Diệu, cái tứ này đã được thể hiện nhiều lần trong
      các câu,  các  bài  khác  nhau:  ánh sáng ban  từ một nét tay - “Dâng”;  Tâm  trí còn
      kinh trận gió ngườiư Bốn bề không khí bỗng reo tươi/ Một luồng ánh sáng xô qua
      mặư Thắm  cả  đường ơi,  rực  cả  đời - “Tình  qua”...|  Đặc  biệt,  với  câu  thơ  Tháng
      giêng... đã dẫn, Xuân Diệu đã thực sự lấy cài đẹp của con người tuổi trẻ làm thước
      đo để đánh giá mọi thứ trên đời (ý của GS. Nguyễn Đăng Mạnh).
          Ngày xưa,  các thi  nhân đã  không  ít lần than thở nỗi đời  quá  ngắn,  ngắn  như
     thời gian bóng ngựa trắng vụt qua khe cửa {bạch câu quá khích) khiến cho mái tóc
      xanh chẳng mấy chóc đã bạc phơ (Triêu như thanh ti, mộ như tuyết - Sáng như tơ
      xanh, chiều đã tuyết -  Tương tiến tửu, Lí Bạch). Tuy nhiên, về cơ bản, các thi nhân
      xưa vẫn nhìn thời gian bằng cái nhìn bình tĩnh,  bởi thời gian đối với  họ là thời gian
      tuần  hoàn,  chẳng  mất đi  đàu.  Con  người vốn  là  một  bộ  phận  không  thể tách  rời
      của  trời  đất,  thiên  nhiên  nên  chẳng  phải  sợ sau  khi  chết  tất  cả  tan  biến  vào  hư
      không. Xuân Diệu là người luôn bị ám ảnh bỏi thời gian, luôn lo sợ sự chuyển động
      của tháng  ngày, giờ khắc, bỏi thế,  bao giờ cũng có tâm thế nôn  nao và cử chỉ vội
      vàng, hối hả. Là một đại biểu của Thơ mới - trào lưu thơ của sự thức tỉnh ý thức cá
      nhân - thi nhân thấy thời gian cuộc đời lúc này là thời gian tuyến tính. Nó trôi đi và
      mang theo sự héo úa, rơi rụng, phai tàn. Con người không còn đồng nhất với vũ trụ
      nên vũ trụ có thể tồn tại vĩnh viến, xuân có thể đi rổi lại về nhưng thời gian cuộc đòi



      22
   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27   28