Page 27 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 27

mới mang ý nghĩa tích cực nhằm phát huy cao độ giá trị của cái Tôi cá nhân trong
      thời hiện đại. Quan niệm sống nói trên được diễn giải qua một hệ thống cảm xúc và
      suy nghĩ mang màu sắc “biện luận” rất riêng của tác giả.
          a.  Từ phát hiện mới: cuộc đời như một thiên đường trên mặt đất
          Bước vào bài thơ,  độc giả  ngạc nhiên trước nhũmg lời tuyên bố lạ lùng của thi
      sĩ:
                       Tôi muốn tắt nắng đi
                       Cho màu đừng nhạt mất
                       Tôi muốn buộc gió lại
                       Cho hương đừng bay đi!
          Những  lời tuyên  bố đó chỉ có vẻ  kì  dị,  ngông cuồng  bề  ngoài,  thực chất  bên
      trong chứa đựng một khát vọng rất đẹp: chặn đứng bước đi của thời gian để có thể
      vĩnh viễn hoá vẻ đẹp của cuộc đời.
          Nhưng  lí do  nào khiến  nhà thơ nảy sinh  niềm khao khát đoạt quyền tạo  hoá
      để chặn lại dòng chảy của thời gian?
          Trong quan niệm của người xưa, đời là chốn bụi trần, cuộc đời là bể khổ. Đấy
      là  lí do vì sao lánh  đời  nhiều  khi  đã trỏ thành  một cách thế sống  mà cả tôn  giáo
      cũng như văn chương đều chủ trương vẫy gọi con người trên  hành trình đi tìm sự
      an  lạc tâm  hồn.  Cũng  chẳng  phải  ngẫu  nhiên,  đạo  Phật tô  đậm  vẻ  đẹp  của  cõi
      Niết Bàn, cõi Tây Phương cực lạc; văn học cổ Trung Quốc cũng như văn học trung
      đại Việt Nam đều đề cao tâm lí hoài cổ, phục cổ, khuyên khích xu hướng tìm về với
      những  giá  trị  trong  quá  khứ vàng  son  một  đi  không  trở  lại  như đi  tìm  một  thiên
      đường đã mất. Xuân Diệu thuộc thế hệ níiững người trẻ tuổi ham sông và sống sôi
      nổi,  họ  không coi lánh  đời  là  một xử thế mang ý nghĩa tích cực  mà  ngược lại,  họ
      không  ngần  ngại  lao  vào  đời.  Và  thật  ngạc  nhiên,  nhờ tuổi  trẻ,  họ  phát  hiện  ra
      cuộc  đời  thực  chất  không  phải  là  một  cõi  mông  lung,  mò  mờ  nhân  ảnh,  cũng
      chẳng phải là cái bể khổ đầy đoạ con người bằng sinh, lão, bệnh,  tử... những định
      mệnh đã hàng ngàn năm ám ảnh con người mà trái lại, là cả một thế giới tinh khôi,
      quyến rũ. Tất cả đều  hiện hữu, tất cả đều gần gũi, đầy ắp, ngay trong đời thực và
      trong tầm tay với.  Trong cái  nhìn  mối mẻ,  say sưa thi  nhân vốn  vã  liệt kê  bao vẻ
      đẹp của cuộc đời bằng hàng loạt đại từ chỉ trỏ này đây làm hiện lên cả một thế giới
      thật sống động.  Hơn thế,  cõi sống đầy quyến  rũ  ấy  như đang  vẫy gọi,  chào  mời
      bằng vẻ ngọt ngào, trẻ trung và đang như vẫn có ý để dành cho những ai đang ỏ
      lứa tuổi trẻ trung,  ngọt ngào; đây là tuần tháng mật để dành cho ong bướm, đây là
      hoa của đồng nội (đang)  “xanh rì,  đây là lá của  cành tơ pha phất và  khúc tình si
      kia là của những lứa đôi.
          Với  đôi  mắt xanh  non  của  người  trẻ  tuổi,  qua  cái  nhìn  bằng  ánh  sàng chớp
      hàng mi,  thi  nhân  còn  phát  hiện  ra  điều  tuyệt vời  hơn;  Tháng  Giêng,  mùa  Xuân
      sao ngon như một cặp môi gắn!


      26
   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32