Page 25 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 25

Trong bài thơ Vội vàng, không có câu nào, chữ nào không chỏ nặng ý vị tuyên
      ngôn và  không thấm đẫm chất Xuân  Diệu. Tuy nhiên, để nhìn thật  rõ quan  niệm
      sống của nhà thơ, ta phải tìm đến đoạn cuối của bài:
                     Ta muốn ôm
                     Cả sự sống mói bắt đẩu mơn mởn;
                     Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
                     Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
                     Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
                     Và non nước, và cây, và cỏ rạng.
                     Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,
                     Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
                     - Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
          Giữa một đoạn thơ dài toàn những câu tám chữ, câu  Ta muốn ôm chỉ vẻn vẹn
      ba chữ và được viết tách ra ở giữa dòng (trước hết gây ấn tượng thị giác rất rõ) cất
      lên  như một  hiệu  lệnh  hành  động.  Đại  từ tôi ở câu  đẩu  của  bài  thơ đến  đày đã
      được thay thế bằng đại từ ta. Thì vẫn là một cái tôi ấy thôi,  nhưng ở đây,  nó được
      nhấn mạnh ở tính đại diện, thể hiện một quan hệ giao tiếp mới giữa nhà thơ và độc
      giả, khi độc giả đã bị nhịp điệu của bài thơ chi phối hoàn toàn. Nhà thơ - nhân vật
      trữ tình  bộc  bạch  không  phải  chỉ  nỗi  niềm  đang  thúc  động  trong  lòng  của  một
      người,  mà  của  nhiều  người,  của cả  một thời đại.  Tiếp sau tiếng  hô dõng  dạc đó,
      mạch thơ lại cuộn chảy ào ạt, cuốn người đọc vào một không khí khẩn trương, gấp
      gáp.  Qua  sự lặp  lại  nhiều  lần  của cụm từ ta muốn và  sự xuất  hiện  dày  đặc của
      những từ thể  hiện cảm  giác  mạnh,  động tác  mạnh,  người  đọc  nhận  ra  được  một
      thông  điệp  rất quan trọng:  đã sống là phải biết khẳng định  cái tôi của  minh  một
      cách  mạnh  mẽ,  phải thể hiện  được uy lực của  mình,  phải biết chạy đua  với thời
      gian để chiến thắng nó.  Ngay khi sự sống mới bắt đầu mơn mởn,  ta  đã cần  phải
      chiếm hữu nó, ôm nó giữa lòng mình. Thậm chí phải có khát vọng làm được nhữhg
      việc tưởng rồ dại như riết mây đưa và gió lượn. Từ ôm đến riết, thái độ chiếm hữu
      phát triển theo hướng mỗi lúc một quyết liệt, triệt để hơn. Tất nhiên, ôm và nếí cuối
      cùng  cũng chỉ để được say,  được chếnh choàng,  được đã đầy,  no né  những  mùi
      thơm, ánh sáng, nói chung là những thanh sắc của cuộc đời mà chính cuôc đời đã
      dâng tặng  một cách vô tư.  Lạ sao,  đáng trách sao những  kẻ  khônq  nhận  ra  món
      quà tặng này và hững hờ với nó!
          Trong đoạn thơ có cụm từ một cái hôn nhiều khá  đặc biệt,  khá  Tây.  Tại sao
      đã nói một lại còn nhiềư? Thì ra nhiều ở đây không thuần túy chỉ số lượng mà chủ
      yếu  là  chỉ chất lượng.  Một cái hôn  nhiều có  nghĩa  là  một cái  hôn  đắm  đuối,  mê
      say, bất tuyệt. Từ hôn ở đây cũng có một ý nghĩa rất bao quát. Chẳng qua đây chỉ
      là một cách biểu đạt cụ thể về tình yêu cuộc sống mà thôi.
          Đến câu cuối cùng của bài thơ, ta tưởng như đang nghe Xuân  Diệu cất tiếng

      24
   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30