Page 20 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 20

trời thành quá rộng.  Ngay cả làn mày biếc và con cò trên ruộng cũng đâu có nhởn
  nhơ.  Chúng đang lựa chọn  hay mải miết tìm về một chốn nào. Quả có mối duyên
  tương  ngộ giữa  anh và em,  khiến anh  phải ngơ ngẩn trước tình yêu  đang  nảy nở,
  để rồi  bật thốt lên  một tiếng kêu đắm đuối:  Lòng anh thôi đã cưới lòng em. Trong
  từ cưới có nghe ran một niềm hoan lạc.
      Thơ duyên có một bố cục chặt chẽ,  sáng sủa, thể hiện  khá sâu  cảm  hứng lí
  giải  của  nhà  thơ.  Mặc  dù  có  lần  nói  Làm  sao  cắt nghĩa  được  tình yéu  (Vi sao),
  nhưng trong dự án làm “pho tự vị” thật đầy đủ về nó, Xuân Diệu đã không chịu bỏ
  trống mục từ nào, kể cả mục từ Duyên đầy hóc búa. Bao nhiêu lần người ta đã nói
  đến sự lạ lùng của “cơ duyên” (Cơ duyên đâu bỗng lạ sao -  Truyện Kiều),  nhưng
  có lẽ chỉ đến Xuân  Diệu,  cái nghịch  lí của  phạm trù  này  mới  được tường giải.  Ta
  cảm thấy rõ rệt bàn tay xếp đặt của tạo hoá, tuy vô hình mà có sức mạnh rất hiện
  thực.  Dưới sức ép của  quy luật tìm đôi và  giữa  muôn  ngàn sợi tơ tình giăng  mắc,
  làm sao  người ta có thể không  đến cùng  nhau,  làm sao có thể không yêu  được?
  Duyên là thế - ở phần chìm của nó!
      Nhưng  Thơ  duyên  cùn  được  hợp  thành  từ một  nguồn  cảm  hứng  khác  nữa:
  cảm  hứng  bày  tỏ tình  yêu  và  bộc lộ  niềm  ao  ước  được kết  duyên  cùng  em  của
  nhân vật trữ tình, ở đây cần phải có sự phân biệt giữa anh ta và  nhà thơ.  Nhà thơ
  luôn tỉnh táo và  không quên nhiệm vụ “cắt nghĩa” của mình, còn  nhân vật trữ tình
  thì say đắm dến  ngơ ngẩn trước niềm xôn'xao giao cảm của vạn vật.  Anh ta  chỉ
  nhìn  thấy  hay chỉ  muốn  thấy thiên  nhiên trong  vai trò xe  kết tình  duyên  của  nó.
  Không  những  thế,  anh  còn  muốn  tin  ngay đó là  chân  lí -  một chân  lí vàng - cần
  được  kể  ra,  nói  lên  cho  đối tượng  của  mình  cùng  chia  sẻ,  để  cùng  đẩy sự điềm
  nhiên lui về thì quá khứ. ở đây, nhà thơ đã “về hùa” với nhân vật trữ tình, cho thiên
  nhiên hiện ra đúng khớp với niềm mong mỏi của anh ta, dẫu thừa hiểu rằng chẳng
  có thiên nhiên khách quan nào cả. Thực sự nó chỉ là toàn bộ tâm giới kẻ đang yêu
  trong một biểu hiện trá hình mà thôi.
      Sự giao thoa của hai nguồn cảm hứng nói trên chính là cơ sở nhận thức và là
  tinh cảm vững chắc giúp Xuân Diệu phát biểu một quan niệm sâu sắc về tinh yêu:
  tình yêu  là  sản  phẩm của tạo  hoá, “nó chiếm  hổn ta”  một cách tự nhiên, vô hình
  mà  không  cưỡng  nổi.  Chính  vì  vậy,  yêu  là  thuận  theo  lẽ  trời,  vô tội  và  đẹp,  như
  “hương đêm say dậy với trăng rằm” vậy.
      Nhiều  năm tháng  đã  qua  đi,  cái duyên của  bài  Thơ duyên vẫn  mặn  mà  như
  thách thức thời gian. Vâng, làm sao cũ được một bài thơ mà bao nhiêu độc giả đã
  yêu,  đã thuộc và đã dùng  làm “nhịp cầu tơ chắp ý duyên” bắc về  muôn  nẻo tình
  yêu.

                                                         PHAN HUY DŨNG



                                                                           19
   15   16   17   18   19   20   21   22   23   24   25