Page 18 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 18

B. TIẾP CẬN TÁC PHẨM

      t. “Thơ duyên”: sự “tác hợp” của “cơ trời” trong con mắt Xuân Diệu
      Tôi không nghĩ rằng từ duyên ở câu mở đầu bài thơ đă được dùng đắc (ía. Nó
  còn để lộ  kĩ xảo và thu  hẹp  nghĩa từ duyên nơi đầu  đề.  Thực ra,  trong cái tứ bao
  quát toàn bài, duyên đồng nghĩa với sự “tác hợp” của “cơ trời” cho đôi lứa - một sự
  ‘1ảc hợp” nhiệm màu thông qua không khí xe duyên bao trùm cả vũ trụ.
      Thơ duyên  đúng  là  một  bài thơ tình.  Tình  yêu  ở đây sinh  ra  giữa  đất trời  và
  phát triển theo lẽ tương giao của vạn vật.  Tất cả được tạo  hoá xếp đặt trong  một
  quan  hệ  tưởng  vô tình  mà  hữu  ý,  tưởng  hờ  hững,  vu  vơ  mà  môi  lái,  ràng  buộc.
  Đúng nửa số câu của bài thơ được dành để nói về thiên nhiên và nửa số câu còn
  lại được dùng để tả người và cách miêu tả thì luân phiên với từng đối tượng. Nhưng
  theo cách nhìn khác, thiên nhiên vẫn hiện diện liên tục trong bài thơ, làm bản nhạc
  đệm cho  những  bước chân tìm  đến tình yêu. Tuy  nhiên,  sự hiện  diện  đó mỗi lúc
  một khác. Khi nhẹ êm len lỏi vào khoảng cách giữa những bước chân đi dạo ngập
  ngừng để gợi ý, dẫn dụ, rủ rê, khi trỗi dậy với những tiết tấu giục giã, thúc bách, đòi
  hỏi. Đúng là một cái “nền” tuyệt diệu, biết nói những lời cần thiết, đúng lúc và đầy
  sức nặng.
      Từ khúc dạo đầu, bản nhạc đệm đã trào lên những giai điệu hạnh phúc:
                    Chiều mộng hoà thơ trên nhảnh duyên
                    Cây me nu rít cặp chim chuyền
                    Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá
                    Thu đến - nơi nơi động tiếng huyền.
       Sao nhiều sự vật và lắm động tác thế! Tất cả đều tìm đến nhau và tìm đôi, ríu
   rít  cả  lên.  Những  đường  biên  giới  cách  ngăn  bị  xoá  mờ.  Chiều  trở  thành  chiều
   mộng và  nhánh  là nhành duyên.  Nhà thơ đã cố tình  lướt qua  nhũng sắc màu  và
   dáng  nét cụ thể của chúng cho âm hưỏng cuộc hoà thơ càng  ngân  nga. Câu thứ
   ba có ngữ pháp rất lạ.  Cái gì đã Đổ trời xanh ngọc7 Chủ thể hành động ấy là ai?
   Thật khó giải thích. Chỉ biết rằng  nếu  câu thơ được viết lại cho đúng  khuôn  phép
   hơn,  ví như Trời xanh  đổ ngọc...  thì  có lẽ  không  còn  gì.  Chút thoáng  ngợp trong
   cảm xúc mất đi và vẻ ăm ắp, no đầy, tự dưng nghiêng đổ của thiên nhiên cũng sẽ
   không  được  cảm  nhận  một cách  sâu  sắc.  Đừng  quá  rạch  ròi  ỏ  đây.  Ngay  tiếng
   huyền ở câu thứ tư không chắc là  một thứ tiếng gì rõ rệt.  Chẳng qua “vạn vật nức
   xuân tâm” bỗng dưng phát tiếng, thật mơ hổ mà như có giai điệu diu dặt, và có lẽ
   càng dìu dặt hơn trong vẻ mơ hổ ấy.

       Rõ  là  thiên  nhiên  đang  gây áp  lực cho con  người  theo  kiểu  riêng của  nó.  Ý
   niệm  về  hạnh  phúc được  khơi  lên  cứ không  ngừng toả  lan  những vòng  sóng  nơi
   tâm hồn,  khiến ta  nhìn vào đâu cũng chạm phải  nỗi rung động  mới  mẻ của chính
   mình:
                     Con đường nhỏ nhỏ, gió xiêu xiêu
                     Lả lả cành hoang, nắng trỏ chiều

                                                                           17
   13   14   15   16   17   18   19   20   21   22   23