Page 19 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 19

So  với  mắy  câu  thơ  đầu,  cảnh  vật  ở  đây  được  nhìn  gần  và  đượm  tính
      “người”hơn. Các từ láy âm nhỏ nhỏ, xiêu xiêu, lả lả vừa mô phỏng tài tình các dáng
      điệu  cùng  những  sắc thái  chuyển  động tinh vi của sự vật,  vừa  diễn tả  rất đắt  nỗi
     xao xuyến của lòng người khi lắng nghe những giao lưu bí ẩn trong trời đất. Có một
      thoáng  nhìn  hoang vắng  phủ trùm lén cảnh vật lúc nắng trỏ chiều.  Lạ,  cũng trên
      con đítòng nhỏ nhỏ thân thuộc ấy, sao chiều nay trong gió xiêu xiêu,  lòng ta bỗng
      mất vẻ an bằng, cũng chống chếnh, xiêu xiêu? Và cành lả lả, sao khéo giống con
      người đang trong trạng thái ngây ngất,  bỗng phút chốc thấy mất hết sức lực vì một
      ảo  giác  nào  đó?  Thật  không  ngờ  khuôn  mặt tình  yêu  đã  hiện  lên  giữa  bộn  bề
      những mối xúc cảm không rõ hình, rõ nét ấy:
                       Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn
                       Lân đầu rung động nỗi thương yéu
          Sự thực từ đây con  người đã bắt được vào nhịp điệu của thiên nhiên và cộng
      hưởng với nó.
          Khổ thơ thứ ba mở ra một khoảng không gian bằng lặng và rộng rãi.  Nhịp thơ
      trở lại điều hoà, khoan thai. Nhân vật trữ tình dường như muốn ngừng bước một vài
      giây để xác nhận lại, kiểm nghiệm lại chất lượng mới trong tình cảm của mình. Bản
      nhạc đệm thiên nhiên cũng chim lắng đi để những bước chân vô tư lự của anh, của
      em trở thành đối tượng quan sát chính:
                       Em bước điềm nhiên không vưóng chân
                       Anh đi lững đững chẳng theo gần
                       Võ tâm - nhưng giữa bài thơ dịu

                       Anh với em như một cặp vần.
          Không còn nghi ngờ gì nữa, trong bài thơ dịu của đất trời, anh với em như một
      cặp vần. Tuy nói là điềm nhiên,  chẳng theo gần nhưng sự thật xúc cảm của  nhân
      vật trữ tình đã mất đi vẻ “điềm nhiên” . Anh ta đã muốn reo lên,  muốn kết luận và
      nói lời ràng buộc. Sự vô tàm lúc này chỉ còn là cái vỏ nữa thỏi.
          Khổ' thơ thứ tư quay trỏ lại với hình ảnh thiên nhiên và thừa tiếp rất khéo ý thơ
      trên:
                       Mày biếc về đàu bay gấp gấp
                       Con cò trên ruộng cánh phân văn
                       Chim nghe trời rộng giang thêm cánh
                       Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần.
          Âm thanh bản nhạc lúc này nổi lên có vẻ thúc đục và khuyến dụ ráo riết hơn,
      nhờ hiệu quả của các từ láy âm gấp gấp, phân vàn nằm ở cuối cáu, cuối  nhịp và
      một mật độ dày đặc cốc động từ hoặc trạng từ, tính từ được động từ hoá;  về,  bay,
      gấp gấp, phán  vân,  nghe,  giang,  lạnh,  xuống.  Nó xui người ta tim đôi  hoặc thổ lộ
      yêu đương và  nói lời “dứt điểm” vào đúng lúc chiều sắp tắt,  sương xuống  lạnh để

      18
   14   15   16   17   18   19   20   21   22   23   24