Page 22 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 22

lí này; thiên nhiên ban cho ta một cuộc đời thật đáng sống nhưng mặt khác lại đưa
   ra những giới hạn nghiệt ngã, khiến ta chẳng thể ciềnh dàng. Thời gian, thời gian...
   - đó là nỗi ám ảnh thường trực đối với ta, nó vừa đe dọa cướp mất của ta những cái
   gì đẹp đẽ nhất, lại vừa chuốt nhọn trong ta ý thức sống, ý thức tranh đoạt và khẳng
   định.
       Xuân  Diệu, qua thơ và qua thái độ dấn thân của mình, luôn giục giã những ai
   biết sông Hãy nhìn đòi hằng đôi mất xanh non.  Nhà thơ thật có lí khi kêu gọi như
   vậy. Với đôi mắt xanh non,  nghía là đôi mắt luôn háo hức quan sát,  luôn biết ngạc
   nhiên tựa đòi mắt trẻ thơ,  người ta có thể thây được rất nhiều điẽu thu vị trong thế
   giới này. Từ Khi Cói tôi cá nhân được giải phóng, cái nhìn của nó không còn bị đóng
   khuôn  trong  định  kiến  nữa.  Chính  vì  vậy,  mỗi  quan  sát  của  nó  là  một  phát  hiện
   không tầm thuờng và luôn khơi dậy niềm yêu sống dạt dào.
       Cuộc đời, theo Xuân  Diệu, là một bữa tiệc thịnh soạn với bao của ngon vật lạ
   đang kích thích mọi giác quan cua ta và mời gọi ta thưởng thức, hưởng thụ:
                 Của ong bướm này đày tuần tháng mật;
                 Này đày hoa của đổng nội xanh rì;
                 Này đây !ã của cành tơ phơ phất;
                 Của vến anh này đây khúc tinh si,
                  Và này đày ánh sáng chớp hãng mi.
       Cụm từ này đáy được lặp lại liên tiếp trong năm câu thơ liền đã làm nổi rõ vừa
   sự hào  phóng của thiên  nhiên, vừa sự phấn chấn tột độ của  nhà thơ khi đối diện
   với cuộc đời.  Có một cái gi  như sự cuống quýt muốn vơ tất cả vào vòng tay mình
   và cám giác mê  người trước vẻ trinh  tiết, tơ non của sự sống.  Nhà thơ như muốn
   nói, trong cừ chỉ vôi vàng và trong nhịp diệu  ngôn từ dồn dập,  rằng; tất cả lá của
   chúng ta, chúng gán lắm,  rất vừa tãrn tay, còn cliần chừ gi nữa... Điép từ của xác
   đinh quan hệ sỏ hữu vang len như mọt lời thúc dục hết sức nhiệt tình. Quả thật làm
   sao có thể thờ ơ dược ươóc tuần thang Hiật vản còn đầy ảp, uước dồng nội xanh rì
   cuộn trao sức sóng,  Ii uơc cành to ú' Ui lựa  sirin lục dồi dào, tiươc khúc tinh si mê
   đắm hân hoan, trước hàng mi đẹp với ánh chớp rạng ngòi, chói lói...?
       Qua  Vội  vàng,  cũng  như qua  phấn  lớn  sáng tác  của  Xuân  Diệu  trước  Cách
   mạng,  người  đọc luôn tháy  nhà  ihơ  kêu to lên  điều  ngỡ  rằng  vừa  mới  được  phát
   hiện; quy luật bao trùm  vũ trụ là quy luật tìm đôi,  không ai có thể đứng  ngoài. Để
   quyến  rũ  nhau,  tất cả  đếu  hãnh  diện  phô khoe vẻ đẹp thanh tân  của  mình.  Máy
   không  còn  là  mày,  gió  không còn  là  gió,  cỏ không  còn  là  cỏ,  xuân  không còn  là
   xuân cộc lốc,  vô  hồn,  phi cá tính.  Dưới đôi  mắt nhìn  bỡ ngỡ,  hồn  nhiên,  hồn hậu,
   đắm say,  mảy phải là mày đưa,  gió phải lồ gió lượn, cỏ phải là cỏ rạng, xuân phải
   là xuân hồng, thời phải !à thời tươi... Luôn chu rnội định ngữ đi kèm vơi một danh từ
   n,hư trôn, có lẽ tác giả muốn lưu ý rằng những cái liià nhà thơ tnấy irong đời không
   hẳn giống  những cái  n ib   con  máí gia  MUá  củc ưuo nguùi dã tliây, vì vậy, cần phài


                                                                           21
   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27