Page 28 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 28

b.  đến nỗi ám ảnh  vể số phận mong manh của những giá trị đời sống và sự
    tổn tại ngắn ngủi của tuổi xuân
        Tuy nhiên, trong ý thức mới của con người thời đại về thời gian, khi khám phá
    ra cái đẹp đích thực kia của đời cũng là lúc người ta hiểu rằng điều tuyệt diệu này
    có số phận thật ngắn ngủi,  mong manh và sẽ nhanh chóng tàn phai vì theo vòng
    quay của thời gian có cái gì trên đòi là vĩnh viễn? Niềm ám ảnh đó khiến cái nhìn
    của thi  nhân  về thế giới  bỗng  đổi  khác, tất cả  đều  nhuốm  màu  của  âu  lo,  bàng
    hoàng, thảng thốt.
        Đấy là lí do vì sao mạch cảm xúc trong đoạn thơ bỗng liên tục thay đổi: từ việc
    xuất hiện các kiểu câu định nghĩa, tăng cấp: “nghĩa là (3 lần/3 dòng thơ), để định
    nghĩa về mùa xuân và tuổi trẻ, mà thực chất là để cảm  nhận về hiện hữu và phôi
    pha đến ý tưỏng ràng buộc số phận cá nhân mình với số phận của mùa xuân, tuổi
    xuân  nhằm thổ lộ niềm xót tiếc cái  phần đẹp  nhất của đời  người  rồi cất lên tiếng
    than đầy khổ não:
                       Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất!
        Cũng từ đây thiên nhiên chuyển hoá từ hợp thành tan:
                       Cơn gió xinh thì thào trong gió biếc
                       Phải chăng'hòn vì nỗi phải bay đi
                       Chim rộn ràng bỗng ngắt tiếng reo thi
        Dường như tất cả đều hoảng sợ bởi những chảy trôi của thời gian, bởi thời gian
    trôi đe doạ sẽ mang theo tất cả, thòi gian trôi dự báo cái phai tàn sắp sửa của tạo
    vật. Thế là từ đây, thòi gian không còn là một đại lượng vô ảnh, vỏ hình nữa, người
    ta nhận ra  nó trung  hương vi đau xót của chia  phôi, người ta  phát hiện nó tựa một
    vết thương rớm máu trong tâm hồn;
                       Mùi tháng năm đều rởm vị chia phôi.
        Niềm  xót  tiếc  cứ thế tuôn  chảy  miên  man  trong  hàng  loạt  câu  thơ và  khắc
    nghiệt  với  bất  công  đã  trỏ thành  một  quan  hệ  định  mệnh  giữa  tự nhiên  với  con
    người.  Nỗi cay  đắng  trước sự thật đó  được triển  khai  trong  những  hình  ảnh  và  ý
    niệm sắp xếp theo tương quan đối  lập giữa:  lóng  người  rộng”  mà  lượng trời chật;
    Xuân  của  thiên  nhiên thì tuần  hoàn”  mà tuổi trẻ  của  con  người thì  chẳng  hai  lần
    thắm lại.  Cõi  vỏ thuỷ vô chung là vũ trụ vẵn còn  mãi vậy mà con  người,  sinh thể
    sống đầy xúc cảm và khao khát lại hoá thành hư vô. Điều “bất công” này thôi thúc
    cái tôi cá nhân đi tìm sức mạnh hoá giải.
        c.  Và những giải pháp điều hoà màu thuẫn, nghịch li
        Từ nỗi ám ảnh về số phận mong rnanh chóng tàn lụi của tuổi xuân, tác giả đề
    ra  một giải  pháp táo bạo.  Con người  không thể chăn đứng được bước đi của thời
    gian, con  người chí có thể phải chạy đua vối nó bằng  một nhịp sống inới  mà  nhà
    thơ gọi  là  vội  vàng.  Con  người  hiện  đại  khống  sống  bàng  sỏ  lượng thời  gian  mà
    phải  sống  bằng  chất  lượng  cuộc sống  - sống  tận  hưởng  phần  đời  có  giá trị  và  ý


                                                                             27
   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33