Page 33 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 33

t-
          Bắt đầu từ nhan đề: Đáy mùa thu tới. Sao không phải là mùa thu tới đây? Thi
      nhân muốn nhấn mạnh sự xuất hiện của thu? Có lẽ vậy. Theo đó, nhan đề chuyển
      tải ý không phải là  mùa thu đang tới  mà là  mùa thu đã tới nhưng chỉ vừa  mâi  bắt
      đầu và đang ở trong thế vận động. Chữ “đây” đã chớp đúng cái khoảnh khắc vừa
       chợt đến của thu,  nhưng cũng hàm chứa dự cảm thoáng vụt qua của thu; sự ngắn
       ngủi - khoảnh khắc lạ hoá “mùa thi ca” của riêng Xuân Diệu.
           Không  giống với  tâm trạng của  Bạch  Cư Dị tiễn  khách trong  một đêm trăng
      thu: “Bến tẩm dương  canh  khuya đưa  khách / Quạnh  hơi thu  lau  lách đìu  hiu”  (77
       bà hành) mà giống với Hàn Mặc Tử trong Buồn thu:

                        Ấp úng không ra được nửa lời
                        Tình thu bi thiết lắm thu ơi!
                        Vội vàng cánh nhạn bay đi trớt
                        Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi
                        Nằm gắng đã không thành mộng được
                        Ngâm tràn cho đỡ chút buồn thôi
                        Ngàn trùng bóng liễu trong xanh ngắt
                        Cảnh sắp về đông mắt lệ vơi.
           Thu của Xuân Diệu cũng lấy biểu tượng là cành liễu.  Liễu muôn đời thì lá vẫn
       rủ và xanh ven hồ (nếu không được trồng nơi khác). Giống mọi cây cối hay vạn vật
       tự nhiên  khác,  liễu  buồn  hay  vui,  khóc  hay  cười  không  phải  do  liễu  mà  do  tâm
       trạng của người ngắm liễu, vẽ liễu hay miêu tả liễu. Vậy nên, trong Thơ mới mới có
       “liễu  xanh  ngắr  vào  độ  cuối thu  của  Hàn  Mặc  Tử và  “liễu  chịu  tang”  của  Xuân
       Diệu:
                        Rặng liễu đlu hiu đứng chịu tang
                        Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng.
           Biện  pháp  nhân cách  hoá đã được sử dụng  ngay lúc mở đầu.  Thực ra,  Xuân
       Diệu còn sử dụng lối so sánh ngầm: “rặng liễu đìu hiu” như “đứng chịu tang”,  như
       “tóc  buồn  buông  xuống” ,  như “lệ ngàn  hàng” .  Dáng  đứng  của  liễu  là “đứng  chịu
       tang” ,  âu  sầu,  buồn  bã.  Lá  rủ  của  liễu  là  “tóc buồn  buông  xuống” ,  là  “lệ  ngàn
       hàng”,  cùng  một  dáng  lá  mà  thi  nhân  hình  dung  ra  hai  dáng  điệu:  dáng  tóc  và
       dáng lệ.  Lối quan sát và trí tưởng tượng ở đây quá thật tinh tế và  khác lạ.  Khi liễu
       buồn cũng là lúc thu về.  Hay thu về khiến liễu buồn? ấy thế mà vào ngay câu thơ
       tiếp theo - một phần câu thơ được lấy làm nhan đề - nhà thơ bày tỏ một tâm trạng
       có phần khác hẳn; dường như là thoáng giật mình kín đáo, thảng thốt tnrớc vẻ đẹp
       diệu kì vừa được khám phá;
                        Đây mùa thu tới - mùa thu tới
                        Với áo mơ phai dệt lá vàng.



       32
   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38