Page 219 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 219

nhận về vô vàn sắc màu, hình hài ánh sáng. Ánh sáng trong Liên là ánh sáng của
      sự vận  động  cố vượt thoát qua  bóng đêm  trơ lì kia,  song  vẫn  với  một tâm  trạng
      man mác buồn,  mơ hồ không hiểu. Ánh sáng,  bóng đèm và nỗi buồn mơ hổ về đĩ
      vãng...  là  những hình ảnh tượng trưng không chỉ riêng cho phố huyện Thạch  Lam
      mà cho mọi nơi chốn của đa số các cây bút lãng mạn.
          Chỉ có khác là nỗi ưu tư thời đại trong tâm hồn của chủ thể lãng mạn của Thạch
      Lam là có sớm quá chàng khi Liên hãy còn là một cô bé. Dấu ấn bút pháp hiện thực,
      ngỡ như mơ hồ bỗng  hiện diện rõ tại đây. Để nhân vật ý thức được hoàn cảnh,  nỗi
      khổ  đau  của  mình  là  cách  Thạch  Lam  ấn  tượng  hoá  phố  huyện.  Phố  huyện  của
      Thạch  Lam được viết nên qua tâm cảm của chị em  Liên.  Như thế vấn đề  nhà văn
      khai thác không  phải là tình cảm chị em giữa chúng  mà là quan  hệ,  nhận thức, cắt
      nghĩa của chúng đối với môi trường xung quanh. Từ góc độ này ta thấy cái nhan đề
      Hai đứa trẻ hợp lí và chuyển tải được tư tưởng nghệ thuật của tác giả. Trước khi độc
      giả  biết đến  phố  huyện  thi  phố huyện  đó  đã  được  chiêm  ngắm  qua  mắt trẻ thơ -
      những đứa trẻ không có nhiều may mắn nếu chưa muốn nói là bất hạnh trên cõi đời.
                                           *
          Kể từ khi  xuất  hiện trong  tập truyện  ngắn  Nắng trong  vườn  (1938)  đến  nay,
      Hai đứa trẻ cũng chịu  nhiều thăng trầm trên chặng đường phê bình, tiếp nhận. Vũ
      Ngọc Phan tiêu biểu cho những ý kiến đánh giá thấp tác phẩm khi gọi Hai đứa trẻ
      là một truyện ngắn ‘lầm thường”. Song đến tháng 10 năm 1957, với bài viết Thạch
      Lam, Nguyễn Tuân là người đã đề xuất những ý kiến xác thực đầu tiên về Hai đứa
      trẻ:  “Truyện  có  một  hương  vị  thật  man  mác.  Nó  gợi  một  nỗi  niềrn  thuộc  về  quá
      vãng,  đồng  thời cũng  dóng  lẽn  một cái gì  còn  ở trong tương  lai...  Nơi  cái thế giới
      quan của  đôi trẻ ở một phố quê,  hình ảnh đoàn tàu và cái tiếng còi tàu  đã thành
      một thói quen của cảm xúc và của ước vọng. Đọc Hai đứa trẻ, thấy bận bịu vò hạn
      về  một tấm  lòng  quê  hương  êm  mát  và  sâu  kín”<’L  Quan  điểm  khẳng  định  này
      càng  ngày  càng  được  nhiều  nhà  nghiên  cứu  hưởng  ứng.  GS.  Trần  Đình  Sử ghi
      nhận  sự thành công  của  thiên truyện và  chỉ rõ tâm  lí và  cảnh  ngộ của  nhân  vật:
      “Một khát khao vô thức thể hiện thành thói quen,  nhân vật không tự giải thích cho
      mình được. Thế giới gần gũi thì tăm tối, thể giới vũ trụ thì bí ẩn và xa xăm, một mối
      cô đơn âm thầm không lối thoát”®.
          Hướng sự chú ý đến xung đột,  GS. Đỗ Đức Hiểu viết: “Có thể thấy ỏ Hai đứa
      trẻ, truyện của xung đột giữa bóng tối và ánh sáng, bóng tối hay nghèo nàn và cô
      đơn,  ánh  sáng  chì là  ước  mơ thoáng  qua,  mỏ đầu  truyện,  ánh  sáng  tắt dần.  Kết
      thúc truyện bóng tối tràn ngập phố huyện, hay tràn ngập thế giới. Và có thể thấy ở
      đây triết lí của  Thạch  Lam về thân  phận  con  người.  Diễn  biến truyện  là  sự tranh
      chấp bóng tối / ánh sáng”®.


      (1)  Nguyễn Tuân,  Thạch Lam, in trong Tuyển tập Thạch Lam,  Phong Lê tuyển chọn.
         NXB Vàn học, H.,  1988, tr. 325.
      (2) Trần Đình sử, Hai đứa trẻ, in trong Đọc văn học văn, NXB Giáo dục, 2001, tr. 257.
       (3) Đỗ Đức Hiểu, Thi pháp hiện đại, NXB Hội nhà văn, H., 2000, tr.  166.

       218
   214   215   216   217   218   219   220   221   222   223   224