Page 216 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 216

đốm than đỏ bay tung trên đường sắt”. An và Liên ngóng theo. Phố huyện lại chìm
    vào bóng tối.
        Khác với  Huy-gô,  bậc thầy sử dụng  hình ảnh tương  phản  bóng tối - ánh sáng
    để chứng minh sự vận động từ bóng tối ra ánh sáng của tâm hồn, của lương tri xã
    hội, và ánh sáng đạo đức, lương tri bao giờ cũng chiến thắng... Thạch Lam tuy vẫn
    khai thác hai hình ảnh  này song không nhằm để thuyết minh cho lí tưỏng lương tri
    kia  mà chỉ cốt nhằm gây ấn tượng,  nhằm phân biệt rõ nét hơn  hai  phạm trù tương
    sinh tương khắc (sáng và tối) để cho thấy cái nhìn hiện thực,  rất hiện thực về cuộc
    đời: có những người nghèo, mong đợi ánh sáng hạnh phúc, họ mãi đợi,  hạnh phúc
    đến rồi qua nhanh như chuyên tàu kia, nhanh đến nỗi Liên không thể nhận rõ mặt
    người, rồi đêm tối lại đến, đom đóm ngừng hoạt động, sao vẫn sáng, cơn buồn ngủ
    đến với Liên, để hôm sau thức dậy thêm một ngày đợi tàu nữa...
        Chu trình sống cứ lặp đi lặp lại ấy vô cùng đơn điệu tẻ nhạt. Nó không hề giấu
    giếm cuộc sống  nghèo  nàn  quá đỗi cả về vật chất lẫn tinh thần  nơi đồ thị  không
    cách xa làng là  bao (bà cụ Thi đi về  phía làng).  Song nhờ thế nó lại có khả  năng
    vò biên trong việc khảm vào tâm hồn ta hình ảnh phố huyện  ngưng đọng ấy.  Phố
    huyện của Thạch Lam chính là dư hồn của bất kì một phố huyện nghèo nào.


        Dư hồn của  phố huyện không chì là nghèo mà còn sâu xa  hơn còn là sự lãng
    quên dần.  Trên cái  nền hiện thực là càng nghèo thì người ta lại càng ít lên xuống
    các chuyến tàu đi qua phố huyện, song các điệp ngữ: may ra còn có một vài người
     mua,  người vắng  mãi,  người  lên xuống  [tàu] ít,  thưa  vắng  người...  lại  hệt như nỗi
     niềm phôi pha trong thơ ông đồ của Vũ Đình Liên;
                   Nhưng mỗi năm mỗi vắng
                   Người thuê viết nay đâu
                   Giấy đỏ buồn không thắm
                   Mực đọng trong nghiên sầu
         Giống Ông đồ (người già), Hai đứa trẻ (người trẻ) cũng nuối tiếc bâng khuâng:
     Nhũng người muôn năm cũ với những chuyến tàu nhộn nhịp xưa cũ,  nỗi đắng cay
     đã  lan  truyền  đến thế hệ trẻ thơ,  đồng  nghĩa  với  việc  “rượu  ti”  Pháp,  ách  đô  hộ
     thực  dân,  cảnh  nghèo  đói...  lên  ngôi;  đồng  nghĩa  với  việc chuyện  cơm  áo tất tả
     khiến  người  lớn  quên  đi trách  nhiệm chàm  sóc trẻ  em,  quên  đi  rằng  trẻ  em  cần
     phải được nô đùa, nuôi dưỡng. Dấu ấn hiện thực ỏ đây không nổi nhiều lên bề mặt
     câu chữ mà ẩn chìm chua xót sâu xa...
         Nhưng  khác  với  Vũ  Đình  Liên,  Thạch  Lam  hẳn  tin  vào  tương  lai  hơn.  òng
     không đặt dấu hỏi theo kiểu: Hồn ỏ đàu bày giờ? Mà đặt ngay cái thực tại mất mát
     đó vào dòng đời,  dòng vận  hành của vũ trụ không ngừng luân chuyển để đề xuất
     tư tưởng hợp với quy luật khách quan:  Con người sẽ luôn tìm cách tồn tại và tồn tại
     được trong bất kì cảnh ngộ nào. Quan  niệm  này đã  khiến Thạch  Lam đưa ra một
     kiểu so sánh sáng tạo, đầy ẩn ý và  rất ấn tượng, so sánh giữa cái thường biến và

                                                                            215
   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221