Page 211 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 211

được 52 cụm từ hoặc từ chi ành sàng [bao gồm các từ trực tiếp chỉ ánh sáng như:
      đỏ,  hồng, lấp lánh,... và các từ chỉ vật phát sáng: đèn, vì sao.  đom đóm,...] so với
      26 từ chỉ bóng tối [bao gồm; đêm tối, khuya, sẫm đen,...].
          Hai màu cơ bản này, tuy được đặt trong thế tương phản song chúng gần như
      không bao giờ là sắc màu cực đại, được đặc tả đến cùng tận của sự sáng hoặc sự
      tối mà thường xuyên  là  những  gam  màu  nhẹ, trung tính. Toàn truyện,  chỉ có một
      lần  Thạch  Lam  tập trung  khắc  hoạ  đêm tối;  “Đêm  tối đối  với  Liên  quen  lắm,  chị
      không sỢ nó nữa.  Tối hết cả, con đường  thăm thẳm ra sông,  con đường  qua chợ
      về nhà, các ngõ vào làng lại càng sẫm đen hơn nữa”. Song ngay cả khi mật độ từ
      ngữ chỉ bóng đêm xuất hiện dày đặc như thế thì nó vẫn không hề phát huy hết tính
      bi của hình tượng bỏi ngay lập tức tiếp đó, tác giả đã thắp sáng vùng tăm tối, cũng
      vẫn là lôi nói giảm; “Giờ chỉ còn ngọn đèn con của chị Tí và cả cái bếp lửa của bác
      Siêu, chiếu sáng một vùng đất cát, trong cửa  hàng,  ngọn đèn của  Liên, ngọn đèn
      vặn nhỏ; thưa thớt từng hột sáng lọt qua phên nứa”.
          Đành  rằng,  nhìn ở góc độ hiện thực,  đây là  nhữhg  người  nghèo  (tiểu thương,
       bán tiểu thương: chị Tí vừa mò cua bắt tép vừa bán hàng nước) cần mẫn làm lụng
       kiếm ăn. Song nếu xét theo nghĩa hình tượng,  nghĩa bóng thì những ngọn đèn nhỏ
       nhoi  của  họ  cố chụm  nhau  lại,  trong  nỗ  lực thắp  sáng  bóng  tối  nghèo  khổ  của
       cuộc đời.  Ngay đến cả cái thau sắt của  bác xẩm cũng  trắng lên  với ánh  đèn  [chi
      tiết này còn có thể phân tích theo hướng: sự nghèo khổ của bác xẩm vì trong thau
       chẳng  có gì].  “Tất cả  phố xá trong  huyện  bây giò đều thu  nhỏ lại,  nơi  hàng  nước
       của  chi  Tí.  Thêm được  một gia  đình  bác xẩm  ngồi trên  manh  chiếu,  cái thau  sắt
       trắng để trước mặt,  nhưng bác chưa hát vì chưa có khách nghe” , vẫn là trạng thái
       kiên nhẫn chờ đợi. Họ cùng ngóng về ánh sáng của con tàu.
           Khác  với  bóng  tối,  Thạch  Lam  ba  lần  đặc tả  ánh  sáng  nơi  phố  huyện:  ánh
       sáng “đỏ rực” của trời chiều, ánh sáng trong kí ức Liên về Hà Nội “một vùng sáng
       rực và lấp lánh” , và ánh sáng của đoàn tàu với các toa “đèn sáng trưng, chiếu ánh
       cả xuống đường”.
           Ba  lần  đặc tả ánh  sáng  là  ba  lần tác giả  ngầm ẩn dụ,  so sánh  cuộc sống ỏ
       hiện tại với  quá  khứ và tương  lai  của  con  người.  Thực tại thi  rõ ràng  chẳng  hạnh
       phúc gì bỏi cái sắc chiều đỏ rực kia sớm chìm vào bóng đêm tĩnh mịch, hiu quạnh.
       Chọn thời khắc vào buổi chiều, Thạch Lam không những mang chất thơ buồn vào
       trang văn  mà còn  mang cả cuộc sống tẻ nhạt vật vờ của  những  mảnh đời  nghèo
       nhưng chưa đến mức bất hạnh tột cùng của phố huyện lên trang sách.
                                           ★
           Họ gồm có chín người:  Liên, An, chị Tí, cụ Thi, bác Siêu, vợ chồng xẩm, thằng
       con xẩm và thằng con chị Tí. Đây là  những  nhân vật được miêu tả trực tiếp trong
       tác phẩm..Ngoài  ra cũng còn có chừng  mười đến  mười  lăm  người  nữa được  nhắc
       đến  vối tư cách  là  nhân  vật thoáng  qua;  bà  lão  móm,  bác  phở  Mĩ,  ông  cửu,  bà


       210
   206   207   208   209   210   211   212   213   214   215   216