Page 206 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 206

Nét lãng  mạn đắm say đến  mức trở thành ấn tượng ỏ Thạch  Lam chưa  phải
   tập  trung  ỏ  chỗ  chất  thơ  ấy  mà  chủ  yếu  biểu  lộ  nơi  nỗi  buồn  trực  tiếp  lan  toả,
   phong  kín chất thơ.  Cũng vẫn trong tầm cảm nhận của  Liên; về  àm thanh,  ngoài
   “tiếng trống”  (đánh đôi  ba  lần trong tác phẩm) là tiếng “muỗi vo ve” , tiếng chõng
   nan sắp gãy “kêu cót két”, tiếng các nhà... “đóng cửa im ỉm...” âm thanh đã đến độ
   zero để làm  nền xuất hiện àm thanh khác, đến cùng với ành sáng: con tàu từ Hà
   Nội về  mang theo cả âm thanh  huy hoàng, tráng  lệ;  “Hai chị em  nghe thấy tiếng
   dồn dập, tiếng xe rít mạnh vào ghi”.
       Đã  trỏ thành  quy  luật,  bao  giờ đổi  cảnh trong  Hai đứa  trẻ,  Thạch  Lam  cũng
   chú ý miêu tả ba khả năng nhận thứồ thực tại của con người: thính giác, thị giác và
   khứu giác, song khứu giác (gắn với cảm nhận vật chất) thì ít được chú ý hơn. Xem
   ra,  ấn tượng đầu tiên ỏ Thạch  Lam là ấn tượng tinh thẩn,  mà đã  là ấn tượng tinh
   thần thì  độ  mờ hoà  hình tượng  rất lớn.  Trong truyện,  buổi  chiều  được cảm  nhận
   theo cách này: “chiều êm ả như ru”. Ta khó có thể quy nó vào một giác quan nào
   được,  có lẽ đấy là sự cảm  nhận của tổng thể các giác quan, tuy về cơ bản  nó là
   cảm  nhận  của  thính  giác  bởi  ngay sau  đójà  “văng vẳng tiếng  ếch  nhái  kêu  ran
   ngoài đồng ruộng”.
       Song khứu giác lại có tầm quạn ừọng. Vì nhờ nó mà ấn tượng tinh thần được
   thể hiện trọn vẹn hơn. Mùi vị trọng tác phẩm tuy chỉ xuất hiện hai lần song nó thực
   sự tạo nên ấn tượng ở người đọc. Lần thứ nhất ‘Trên đất chỉ còn rác rưởi, vỏ bưởi,
   vỏ thị, lá nhãn và lá mía.  Một mùi âĩìn ẩm bốc lên,  hơi nóng của ban ngày lẫn mùi
   cát  bụi  quen  thuộc  quá,  khiến  chị  em  pên .tửỏng  là  mùi  riêng  của  đất,  của  quê
    hương  này”.  Quả  thật,  đấy  chính  là  rriụi chợ huyện.  Kiểu  mùi  này,  về  mặt  định
   danh, đâu có thua kém gì rnùi quán trọ mà Ban-dắc miêu tả trong Lão Gô-ri-ô.
        Lần thứ hai là mùi phở bác Siêu: “Tiếng đòn gánh kĩu kịt nghe rõ rệt, khói theo
   gió tạt lại chỗ hai chị em. Bác Siêu đã tới gần, đặt gánh phở xuống đường. Bác cúi
   xuống  nhóm  lại  lửa, thổi vào cái ống  nứa con.  Bóng bác mênh  mang ngả xuống
   đất một vùng và  kéo dài đến tận hàng rào hai bên  ngõ. An và Liên ngửi thấy mùi
    phở thơm” . Đoạn văn được miêu tả chi tiết và vẫn dựa vào cái nhìn của  Liên. Bỏi
    ngay sau đó, từ mùi phở, “Liên nhớ lại khi ở Hà Nội”. Thì ra, ấn tượng Hà Nội trong
    Liên là mùi phỏ “một thứ quà xa xỉ, nhiều tiền”. Còn ấn tượng về Liên trong ta lại là
   khung cảnh nghèo,  là  tấm lòng cảm thông đối với nhiều cảnh nghèo khác,  là  nỗi
   khao khát vượt thoát khỏi mủi chợ huyện kia,  từa tựa  như anh chàng  Ra-xti-nhắc
   muốn thoát khỏi cái mùi quán trọ của mụ Vô-ke, tuy cách hành động khác biệt và
   quyết liệt hơn khi chàng vung tay thách thức Pa-ri thượng lưư tràn ngập ánh đèn.
       Ánh sàng gắn với thị giác vẫn là  nỗi ám ảnh đậm sâu  nhất trong Hai đứa trẻ.
    Sau  những  tiếng  trống  “gọi  buổi  chiều”,  gam  màu  của  bức  tranh  phố  huyện  là
    sánợ và  nóng:  “Phương tây,  đỏ rực như lửa cháy”.  Màu sắc này được đặc tả  như
   hình khối chứ không phải bằng đường nét cụ thể miêu tả trực tiếp mặt trời và cảnh

                                                                          205
   201   202   203   204   205   206   207   208   209   210   211