Page 203 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 203

huyện đang đợi chuyến tàu từ Hà Nội về để bán thêm chút hàng (theo lời mẹ dặn)
       nhưng chủ ý của chúng là để được nhìn chuyến tàu. Đoàn tàu đến, rực sáng trong
       phút chốc  rồi  lại  ra  đi,  những  người  bán  hàng  vặt cũng  ra  về.  Chị  em  Liên  đóng
       quán ngủ.
           Nếu cứ dựa vào các sự kiện của cốt truyện trên thì Hai đứa trẻ không thể nói
       cho ta  biết gì  hơn  về  hành  động tẻ  nhạt của  hai  đứa  bé tại  một  đêm  phố huyện
       nghèo,  buồn bã.  Nhưng  kì thực,  Hai đứa trẻ lại là  một truyện  ngắn  rất hay và độc
       đáo đến mức trong lịch sử truyện ngắn Việt Nam, có thể có những truyện nổi tiếng
       như nó, song tuyệt nhiên không hề có một truyện nào giống thế.
           Xem ra, Hai đứa trẻ đã gây được ấn tượng sâu sắc ở nơi người đọc và sự thực
       nó cũng cuốn hút độc giả theo lối ấn tượng - nét cá biệt nghệ thuật của tác phẩm.
           Dĩ nhiên, Thạch  Lam  không  phải  là  người  khai sinh  ra  phong cách  ấn tượng.
       Các bậc thầy truyện ngắn ấn tượng trên thế giới xuất hiện trước ông khá lâu. Ta có
       thể  kể  Lép  Tôn-xtôi  (Nga),  Hen-ry Giêm-xơ  (Mỹ),  An-tôn  Sê-khốp  (Nga),...  Song
       ngay  chính  các  khổng  lồ  văn  chương  này  lại  vẫn  chưa  là  người  đầu  tiên  tuyên
       ngôn về ấn tượng. Thuỷ tổ của dòng truyện ngắn này,  không ai khác chính là nhà
       văn Mĩ ét-ga A-lan Pô (1809 -1849).
           Pô  lừng  danh  vào  khoảng  giữa thế kỉ XIX.  ông  không  chỉ là  cây  bút truyện
       ngắn ấn tượng trác tuyệt mà còn là người  khai sinh ra truyện  ngắn  hiện đại,  khai
       sinh ra  lí luận truyện  ngắn  hiện đại... Điểm giống  nhau giữa Thạch  Lam và ét-ga
       Pô là ở chất thơ trong truyện của  hỌí'tuy chất thơ Thạch  Lam thiên về  sự chính
       xác, binh dị, còn chất thơ ét-ga Pô thiêừvề tượng trưng, ẩn dụ, kinh dị (đại thi hào
       Pháp  Sác-lơ  Bỏ-đơ-le  (1821  -  1867),  người  dịch  tác  phẩm  Pô  sang  tiếng  Pháp,
       suy tôn Pô là bậc thầy của lối thơ tượng trưng của mình).
           Ngoài ra, giữa Thạch Lam và ét-ga  Pô còn giống nhau ở bút pháp ấn tượng,
       tuy ấn tượng  của  Pô thiên  vể  kinh  dị  (sử dụng  các yếu  tô' hoang  đường) còn  ấn
       tượng của Thạch Lam thì nghiêng về hiện thực hơn bởi vì độ hư cấu  rất thấp, tựa
        như kiểu truyện của khuynh hướng cực hạn (hay tối giản) của thời Hậu hiện đại.
           Cách làm của  Pô  là  dựa trên  ảo giác của  nhân vật để tạo  ấn  tượng kinh dị.
       Còn cách  làm của Thạch  Lam là dựa trên cảm giác thực cija  nhân vật để tạo ấn
        tượng hiện thực - kiểu ấn tượng  rất đỗi đời thường,  gắn với thân  phận cơ hàn của
        con người nơi phô huyện.
           Về bản chất,  bút  pháp ấn tượng đặt cơ sỏ trên cái tôi của  con  người,  đề cao
        cái tôi ấy, xem đấy như là nguyên tắc cơ bản để khám phá, tái tạo hiện thực. Vậy
        nên các nhà ấn tượng tuy có hiện thực trong bút pháp mình đến đâu chăng nữa thì
        về  bản chất họ là các nhà  lãng  mạn  bẩm sinh.  Ta  khó có thể trông chờ ỏ họ cái
        thực tế khách quan “nề  nếp” của chủ  nghĩa  hiện thực mà  phải nhận ỏ họ cái thế
        giới  ấn tượng  như họ  thấy,  họ  cảm.  Tuy  chỉ hạn  hẹp  bởi  nhũrng  giới  hạn  do  khả
        năng của con người, nhưng thế giới ấy rất sinh động, chúng như những biểu tượng,
        những tượng trưng được phôi thai từ những khoảnh  khắc bừng sáng của  lương tri,

        202
   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208