Page 217 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 217

cái bất biến: so sánh trong này (không gian hẹp) với ngoài kia  (không gian rộng),
       so sánh kiếp người nhỏ nhoi hữu hạn với vũ trụ bao la vĩnh hằng:
           1. “Nhưng bây giờ họ đóng cửa cả rồi, cũng im lặng tối đen như ngoài phố*’.
           2.  “Đêm tối vẫn  bao bọc chung quanh,  đêm của đất quê,  và  ngoài  kia đồng
       ruộng mênh mang và yên lặng”.
          '3. “Tiếng vang động của xe hoả đã nhỏ rồi, và mất dần trong bóng tối, lắng tai
       cũng không nghe thấy nữa. Sao trên trời vẫn lấp lánh, cả phố huyện bây giờ mới
       thật là hết náo động, chỉ còn đêm khuya,...”
           Cách  so sánh  của Thạch  Lam  rất đa  dạng và  sống  động,  có  lúc  đấy  là  so
       sánh gợi u buồn (dẫn chứng một), có lúc gợi sự bình yên, có lúc gợi tiếng cười tinh
       nghịch có phần  mai  mỉa: đêm  khuya  (thời gian)  so với tiếng trống  (âm thanh) và
       tiếng chó cắn (âm thanh).  Song một khi xuất hiện yếu tố tự nhiếfi thì các so sánh
       đó đều cho thấy sự thanh bình,  lắng dịu.  Dường như Thạctì  Laníĩ muốn triết lí:  khi
       con người chưa thể làm khác đi trong cảnh ngộ của mình thì mở ước là giải pháp
       hữu hiệu để họ vượt qua các thời khắc nghiệlmgã hhất, Đặt cậị hữu  hạn trong cái
       vô cùng, đặt cái hiện thực  mòn gỉ trong cậi ước mỢ bỏng sáng...  Thạch  Lam vẫn
       luôn hướng về nơi xa xôi kia. ông chịa sẻ,jỹa vồng tih ở Éíiát vợng của con người.
           Thế giới của  hai chị em Liên tranlđịắỷ md’ựỚQ'yà |í dò tổn tậi  (bán hàng đêm
       khuya) của  chúng cũng chỉ nhằn]‘(|ềfthồả  r ri^     tiiỊh thần:  “Nhưng  cũng
       như mọi  đêm,  Liên  không  trông /n|ngpòn ìiỊ/đến^muá nũa.  Với  lại,  đêm  họ  chỉ
       mua  cho  bao  diêm  hay  gói  thu^cậịặ: cụng. Ịjên   em  cố thức  là  vi  cớ  khác,  vì
       muốn được nhìn chuyến tàu, đó (à 3ự hoạt động cuối cùng của đêm khuya” .
           Đấy là  khám phá  rất rpới qàạí^hạch ịỉatn.  Trong  lúc đa số các nhà  văn  hiện
       thực khác cùng thời hầu như tâp tìíing miêu tả sự khánh kiệt vật chất (điển hình là
       Nguyễn Công Hoan, Nam Caó) thì Thạch Lam chủ yếu lại khai thác sự cùng quẫn
       về tinh thần, ông không hướng trọng tâm miêu tả lên thế giới vật chất mà chỉ dùng
       nó như một thế lực hiển nhiên gây nên sự bi đát về đời sống tâm hồn.  Nên chẳng
       phải ngẫu nhiên mà quần thể nhân vật nơi phố huyện tối tăm ấy lại có cả đại diện
       của người điên (cụ Thi),  người mù (nhà xẩm) và bốn nhân vật tiêu  biểu còn lại trừ
       hai chị em Liên có đôi chút lịch sử (trước sống ở Hà Nội,  bố mất việc phải về quê,
       mẹ  không  ra  trông  hàng  cùng  vì  phải  bận  làm  hàng  xáo)  còn  chị  Tí,  bác  Siêu
       không có lai lịch gì thêm ngoài gánh hàng của họ. Như thế, càng dồn nén đời sống
       vậf chất khắc khoải bao nhiêu thì sự toả sáng của đời sống tinh thần bức bổi càng
       lớn bấy nhiêu. Đây là cách Thạch Lam tạo ra ấn tượng cho riêng mình.
                                            *
           Chất thơ  mà  nhiều  nhà  nghiên  cứu  khẳng  định trong  Hai đứa  trẻ  còn  được
       biểu  hiện  qua  thiên tính nữ của tác phẩm.  Trong số các chủ  nhân  của  đêm  phố
       huyện, chỉ có bác Siêu là đàn ông (tình thực ta biết giới tính của bác là qua cái tên
       theo cách đặt tên của người Việt chứ tác giả không hề đưa tín hiệu về giới tính: bàc


       216
   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221   222