Page 218 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 218

có thể dùng  cho cả  đàn  ông  lẫn  đàn  bà),  còn  lại đều  là  phụ  nữ.  Hướng  cái  nhìn
   trần thuật  về  phía  người nghèo  đã  là  nhân  đạo song tập trung  vào phụ nữ lại  là
   một lần  nhân đạo nữa của Thạch Lam.  Người  phụ  nữ của Thạch  Lam, vẫn  mang
   nhữtig đặc điểm tốt đẹp của phụ  nữ truyền thống như nhẫn nại,  hi sinh, giàu lòng
   vị tha... song họ là những con người hiện đại vì không chỉ biết ước mơ mà còn dám
   chờ đợi ước mơ đó. Chờ đợi sự đổi đời. Ý nghĩa tích cực từ cách nhìn này đã khiến
   thiên truyện tràn đầy niềm tin, lạc quan, sức sống...
       Tuy bóng tối là hình ảnh kết tác phẩm song cũng như nét nghệ thuật mà bóng
   tối đảm  nhận trong toàn thiên truyện, chỉ là cái nền để xuất hiện ánh sáng ví như
   bầu trời đêm tối thẳm để toả sáng  những vì sao,  không gian tối đen để đom đóm
   nhấp  nháy sáng. Và dẫu cho ngay khi “không còn” đom đóm  nữa,  ngay khi  Liên
   phải “vặn nhỏ ngọn đèn” xuống để đi ngủ thì cảm giác về ánh sáng trong Liên vẫn
   chưa tắt:  “Những  cảm  giác ban  ngày lắng đi trong tâm hồn  Liên và  hình  ảnh thế
   giới quanh  mình,  mờ mờ đi trong  mắt chị. Liên thấy mình sống giữa  bao nhiêu sự
   xa xôi không biết như chiếc đèn con của chi Tí chl chiếu sáng một vùng đất nhỏ”.
   Tác phẩm kết thúc khi Liên ngừng quan'sát, suy ngắm và giấc ngủ yên bình đến;
   “Nhưng  Liên  không  nghĩ được lâu,  mắt chị nặng dần, rồi sau  Liên  ngập vào giấc
   ngủ yên tĩnh, cũng yên tĩnh như đêm ộ trong phố, tịch mịch và đầy bóng tối”.
        Khó có thể khẳng định Liêrt hạnh phúc khi chuyến tàu đến và cũng khó có thể
   bảo Liên thất vọng khi chuyến tàu qua. cảm xức Liên tồn tại đâu đó giữa hai trạng
   thái tâm lí này. Và  ngay cả cắi kết của tác phẩm vẫn  không cho ta  hay biết gì về
    số phận của chị em  Liên ở thựồ tại hay tương lai. Thạch Lam vừa  khẳng định giấc
    mơ yên tĩnh (điệp yên ữnh hái lần) song ngay sau đó lại so sánh với bóng đêm với
    hai  tính  chất:  tịch  mịch và  đầy bóng tối.  Các tính  chất,  trạng thái,  sự kiện,...  luôn
    được  đặt trong  thế đối  trọhg,  cùng  chiều  hoặc  ngược chiều  này  không  nhằm  để
    khẳng định cụ thể điều gì cả. Người đọc vừa được sống trong môi trường bình yên
    phút chốc được chuyển  sang  ngay môi trường  biến  động,  ngột ngạt.  Tài tình  của
    Thạch Lam là đánh thức một lúc nhiều xúc cảm trong hồn người,  ông để lương tri
    con người tự dẫn dắt đến kết cuộc của hành trình tự sự. ông không kể, không tuyên
    ngôn bất cứ điều gì to tát nhưng hình tượng của ông nói với chúng ta vô vàn điều từ
    cuộc sống thường nhật nơi phố huyện kia.
        Phố huyện ỏ trong mắt hai đứa trẻ. ấn tượng của chúng về phổ huyện là ngườ
    nghèo, người ngày một thưa thớt; là bóng đêm, là đủ loại ánh đèn như cố cưỡng lạ
    cái bóng đêm câm lặng đó. Nhưng ấn tượng phố huyện trong ta là kết tinh của mọ
    ấn tượng trong Liên và An,  ấn tượng ánh sáng, cho dù ánh sáng ấy vẫn phải tuân
    theo quy luật khách quan của sự luân phiên ánh sáng - bóng tối song bằng ý thức
    chủ quan đầy sáng tạo và nhân đạo của mình, Thạch Lam bắt bóng tối phải phục
    tùng ánh sáng, làm nền cho ánh sáng nfC rơ hơn.
        Cảm  nhận về không gian đêm của  Liên  nơi phố huyện quê  hương cô là cảm


                                                                           217
   213   214   215   216   217   218   219   220   221   222   223