Page 195 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 195

Tuy  nhiên, thiết nghĩ cũng cần thừa  nhận  rằng,  đối thoại  của  Vi hành  không
       phải bỗng nhiên mà xuất hiện. Văn xuôi viết bằng chữ Hán của  người Việt, từ xưa
       đã  biết sử dụng  đối thoại  như một biện  pháp  nghệ  thuật  để  khắc  hoạ  nhân  vật,
       phản ánh thời đại và thể hiện tư tưởng của tác giả. Đọc  Việt điện  u linh tập,  Lĩnh
       nam chích quái lục,... chúng ta sẽ thấy rõ điều đó. Vậy thì, chính nền tảng văn hoá
       dân tộc đã  chắp  cánh cho sáng tạo  nghệ thuật của  Nguyễn  ái  Quốc.  Tuy  nhiên
       chúng ta không thể phủ nhận việc Nguyễn ái Quốc học tập nhũmg thành tựu tự sự
       nước ngoài.
           Trước  hết,  truyện  ngắn  Vi hành  được viết dưới  dạng  một  bức thư.  Đặc điểm
       thư được thể hiện ngay ở phụ đề:  Trích “Những bức thư gửi cô em họ” do tác giả tự
       dịch từ tiếng Nam. Song, khi đọc toàn bộ truyện, ta thấy dấu ấn của thể loại thư ấy
       rất ít. Đây là nét độc đáo nữa của Vi hành.
           Thế  kỉ XVIII,  văn  học  phương  Tây  xuất  hiện  loại  tiểu  thuyết  viết  dưới  dạng
       những  bức thư.  Giuy-li hay nàng Hê-lõ-dơ mới (1761)  của  Giăng  Giắc  Ru-xô,  Nỗi
       đau  khổ của  chàng  Véc-te  (1774)  của  Gớt...  điển  hình  cho  loại  tiểu  thuyết  này.
       Đến thế kỉ XX,  Hê-minh-uê cũng sáng tác truyện ngắn theo kiểu  một bức thư:  Một
       độc giả  viết.  Vi hành xuất hiện vào nàm  1923, Một độc giả  viết được  in vào  năm
       1933.  Sự chênh  lệch  nhau  10  năm  này chứng tỏ sự tương  đồng  nghệ thuật giữa
       Nguyễn  ái  Quốc và  Hê-minh-uê.  Đấy  là  tương  đồng  đồng  đẳng  chứ không  phải
       tương đồng phụ thuộc.
           Sự khác nhau giữa hai truyện ngắn còn ỏ chỗ, nếu truyện của  Hê-minh-uê có
       đề ngày tháng năm và  kết thúc có kính thư, tức những quy ước bắt buộc của  một
       lá thư thì truyện của Nguyễn ái Quốc đã cắt bỏ hết quy ước hình thức ấy (không đề
       ngày  tháng,  lời  chào  cuối  thư...)  mà  chỉ  giữ  lại  yếu  tố  cơ  bản  nhất:  đối  thoại.
       Nguyễn ái Quốc trong  bức thư xưng  tôi đối thoại trực tiếp với  cô em họ,  “Đấy,  cô
       em họ thân mến của tôi! Tỏi đã thuật lại y nguyên câu chuyện giữa một đôi bạn trẻ
       ngổi cùng toa xe với tôi”.
           Qua sự xuất hiện của tôi - người kể chuyện trẽn - ta có thể xác (ĩmh một sô vị
       trí và  đặc điểm  của  câu  chuyện - một đôi  bạn trẻ đối thoại với  nhau  về  nhân vật
       hắn vắng mặt mà họ nhầm lẫn tôi chính là hắn, tôi kể lại chuyện ấy cho cô em họ,
       không gian thực của truyện là trên một toa xe nhưng không gian ẩn thì lại bao trùm
       một không gian rộng lớn từ nước An Nam cho đến Pháp quốc. Tính chất truyện là
       thuật lại y nguyên câu chuyện nhưng đằng sau lại là nhiều câu chuyện khác. Qua
       đó ta thấy  Vi hành đan lồng nhiều tầng đối thoại,  đối thoại giữa  đôi trai gái người
        Pháp  và  đối  thoại  giữa  tôi và  cô  em  họ  người  Nam.  Đối  thoại  trước  là  đối  thoại
       song  phương  (hai  người  cùng  tham  gia  thoại),  đối  thoại  sau  là  đối  thoại  đơn
        phương  (không co lời của  cô em họ). Với đặc điểm  thư,  Vi hành tạo  nên  một đối
        thoại lớn  hơn các kiểu đối thoại trên. Đó là đối thoại ngoài văn bản, đối thoại giữa
        tác giả và độc giả. Nếu ở các hình thức tự sự khác, đối thoại giữa văn bản và người


        194
   190   191   192   193   194   195   196   197   198   199   200