Page 160 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 160

II- Tiếng h á t con tàu của Chế Lan Viên
       Tiếng hát con  tàu là  một trong  những thành  công tiêu  biểu  cho  phong  cách
   thơ Chế Lan Viên:  phong cách triết luận - tâm tình. Đó là  lúc bài thơ vừa dồi dào
   cảm xúc, vừa trĩu nặng suy tư.  Tiếng hàt con tàu dạt dào tình cảm với đất nước và
   con  người,  vừa  tràn  đầy  những  suy tư chiêm  nghiệm  về  lẽ  đời,  lẽ  sống  của  con
   người,  lẽ sống  của thơ ca, trong đó có  những đoạn  đã  kết tinh được toàn  bộ xúc
   cảm và ý tứ của bài thơ:
                     Nhở bản sương giăng, nhớ đèo mày phủ
                     Nơi nào qua, lòng lại chẳng yêu thương?
                     Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
                     Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn.
                    Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét
                     Tinh yêu ta như cành kiến hoa vàng
                     Như xuân đến chim rừng lõng trỏ biếc
                     Tình yêu làm đất lạ hoà quê hương
       Đây là một đoạn đặc sắc. Đoạn thơ này thuộc về mạch hồi tưỏng vừa da diết,
   vừa  ân  tình  đối  với  miền  Tây.  Tây  Bắc  hiện  lên  với  một  chuỗi  nỗi  nhớ  gắn  với
    những  gương  mặt thân thương:  con nhở anh con,  con nhở em con,  con nhớ mế.
    Rồi đến các bản làng,  những  miền đất mà người con ấy đã đi qua, đã gắn bó. Và
    cuối cùng  là  nỗi  nhớ dành  cho tình yêu  đôi  lứa.  Đoạn thơ  này gồm  hai  khổ.  Mỗi
    khổ có một  nội dung  riêng.  Nếu  ba  khổ trên,  nói  đến người anh,  người em và  bà
    mẹ, tác giả  chỉ bộc  bạch  những tinh cảm chân thành,  đằm thắm  của  mình,  thì  ỏ
    khổ này, bên cạnh những cảm xúc chân thành và sâu lắng, chúng ta còn thấy Chế
    Lan Viên đúc kết,  chưng cất những xúc cảm ấy thành  những triết lí, chân lí, thành
    quy luật của tình cảm.  Do đó,  nó vừa  có vẻ đẹp của thơ,  vừa  cố sư sâu  sắc của
    một châm ngôn.
        Khổ thơ  thứ nhất  mỏ  đầu  bằng  một  câu  giản  dị,  cất  lên  từ nguồn  xúc  cảm
    mãnh liệt:
                     Nhớ bản sương giáng, nhớ đèo mây phủ
        Câu thơ được  ngắt thành  hai vế,  mỗi vế được bắt đầu  bằng chữ nhớ.  Nó tạo
    cho  câu  thơ  âm  hưởng  như một  điệp  khúc.  Nó  gợi  ra  hình  ảnh  một  cái tôi,  một
    nhàn vật trữ tình chìm đắm trong một nỗi nhớ triền  miên. Kỉ niệm này chưa  mờ đi,
    kỉ niệm khác đã trỗi dậy... Đến câu thứ hai, cảm xúc đã có phần chuyển hoá thành
    suy tư, đúc kết:
                     Nơi nào qua lòng lại chẳng yêu thương
        Nhưng  dầu  sao  đây  mới  chính  là  một sự khải  quát  đơn thuần.  Phải đến  hai
    câu tiếp theo nó mới thât sự là triết lí, xúc cảm đã kết tinh thànti châm ngôn:
                     Khi ta ở chỉ là nơi đât ỏ
                     Khi ta đi đất đã hoà tâm hồn
        Câu thơ là sự đúc kết về một quy luật nhân sinh, một sự kì diệu của tâm hồn,

                                                                           159
   155   156   157   158   159   160   161   162   163   164   165