Page 152 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 152

Sàng mai về làng, sửa nhà phát cỏ

                     Cày mộng vườn trổng lúa ngô khoai
        Thế nhưng trong sự bình dị đó ẩn chứa những chiêm nghiệm sâu sắc về hạnh
    phúc của con  người. Trong loạn lạc, chiến tranh, trong chết chóc,  nô dịch,... bỗng
    chốc được tự do, thoải  mái sống trong  nhà của  mình,  lao động đường  hoàng trên
    nương rẫy của  mình, thì quả  là điều  kì diệu vô cùng.  Mới hay,  hạnh  phúc vò biên
    chỉ đến khi con người vừa trải qua bất hạnh.  Còn êm ả đường đời thì cho dù được
    sống trong hạnh phúc thì mấy ai nào biết!
        Bất  hạnh  mà  thi  nhân,  gia  đình  và  cả  quê  hương  nếm  trải  chính  là  sự xâm
    lăng, tàn phá của thực dân Pháp. Cũng vẫn trữ tình theo lối tự sự, nhà thơ cho biết;
    súng nổ, giặc đến, đốt lán, đuổi dân vào rừng, vơ vét tài sản:
                      Mẹ địu em chạy tót lên rừng
                     Lần đi trước, mẹ vẫy con saư lưng

                      Tay dắt bà, vai đeo đầy tay nải
                      Bà bị loà mắt không biết lối bưởc đi.

        Người dân không thụ động và cũng không cam chịu trước tội ác đó.  Họ đứng
    lên: ‘Ta phải chống” .  Nhưng thế lực mỏng không chống lại kẻ thù, họ hiên ngang,
    không chịu khuất phục, ngay cả khi phải đối diện với cái chết:
         Giặc đã bắt cha con đi, nó đánh
         Cha chửi Việt gian, cha đánh lại Tãy

         Súng liền nổ ngay cùng một lóạt
         Cha ngã xuống nằm trên mặt đất
         Hình  tượng  người cha  ở đây tượng trưng  cho  những  người  dân  kháng  chiến,
     dũng  cảm trước  kẻ thù.  Bài  thơ xây dựng  được  hệ thống  hình  tượng  ẩn  dụ.  Nhờ
     vậy, đã tạo được độ sâu cho ngữ nghĩa thơ. Tương tự, “mẹ” cũng là hình ảnh tượng
     trưng.  Mẹ  là  quê  hương,  là  tổ quốc.  Không  phải  ngẫu  nhiên  mà  chỉ có  cha  ngã
     xuống mà mẹ thì còn lại (tổ quốc có bao giờ chết đâu?). Và cũng không phải ngẫu
     nhiên  mà  nhà thơ chọn  cách thể hiện cảm xúc của  mình  bằng cách thưa với  mẹ:
     “Mẹ! Cao - Lạng hoàn toàn giải phóng”.
         vẫn  kể lể,  nhưng sự mộc mạc ấy lại vô cùng  hữu  hiệu trong việc diễn tả  nỗi
     đau mất mát. Nhà thơ khóc cho cái chết của cha theo cách giản đơn đến não lòng;
     Cha ơi! Cha khôna biết nói rồi...

         Sự bi  đát chưa  dừng  lại  ỏ đó.  Và  đây  mới  chính  là  nỗi thấm  thìa  trước cảnh
     nước mất nhà tan:


                                                                            151
   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157