Page 151 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 151

chạy trốn chui nhủi trong rừng sâu, người cha anh dũng chống lại kẻ thù, bị chúng
     giết, gia đình nén đau thương chôn cất sơ sài,  nhà thơ căm hận thề quyết báo thù.
     Đuổi xong kẻ thù, Cao - Bắc - Lạng hân hoan niềm vui chiến thắng, cuộc sống từ
     nay đổi thay,  hạnh  phúc đến với  mọi  nhà,  không còn cảnh tang thương đau buồn
     trước đó,  người  người làm chủ cuộc sống của  mình.  Nhà thơ đi  bộ đội và  hứa với
     mẹ bao giờ quét sạch kẻ thù xâm lược, sẽ về chăm sóc mẹ.
         Là lời người con nói với mẹ, bài thơ trực tiếp bộc lộ cảm xúc, tình cảm của một
     người con có hiếu, có trách nhiệm với gia đình, làng bản. Cái tôi trữ tình của bài thơ
     là cái tôi nếm trải, cái tôi trực tiếp cảm nhận những mất mát đớn đau trên đời.  Nỗi
     khổ ải của cái tôi ấy và cả làng bản là do kẻ thù gây ra.
         Kẻ thù ỏ đây là thực dân Pháp. Bài thơ được sáng tác vào gần cuối giai đoạn
     Pháp quay lại thôn tính nước ta lần nữa. Đồng bào ta, nghe theo lời hiệu triệu của
     Đảng,  Bác  Hồ đã  dũng  cảm  đứng  lên,  kiên  quyết  bảo vệ  nền  độc  lập.  Do  vậy,
     cũng giống  mọi bài thơ ra đời trong cuộc chiến tranh ấy và với mục đích là  những
     vần thơ chiến đấu, bao giờ cũng có kết cấu hai mảng đối lập: Tâ và Địch.
         Ta  nhân nghĩa, dũng cảm,  kiên cường (điều này thì không  phải bàn). Địch thì
     xấu xa. độc ác, tàn bạo, vô nhân đạo (điều này là hiển nhiên). Nhưng nét sáng tạo
     ở bài thơ này là không  phải bắt đặu theo kiểu  Dđứig bôn này sõng sao nhớ tiếc /
     Sao xót xa nhưạing bàn tayị I  (Hoàng cầm),mà bắt đầu bằng một chiến thắng và
     xứ Cao - Lạng “hoàn toàn giải phóng” .
         Ngay tại thời điểm chiến thắng đó,  nhà thơ phóng chiếu cái nhìn lên thực tại,
     một thực tại hân hoan vô bờ. Chỉ ngày mai thôi mọi người sẽ dọn về làng, về lại với
      chính  cuộc sống  đầm  ấm  yên  vui xưa.  cảm  xúc thơ  là  cảm  xúc trực  tiếp.  Hạnh
      phúc của  con  người  là  hạnh  phúc ỏ thực tại,  hạnh  phúc trước  mắt,  của tương  lai
      gần.
          Hình tượng thơ vẫn được kết cấu theo lối đối lập; Tây bị chết bị bắt sống hàng
      đàn tương phản với Vệ quốc quân “đông như kiến, súng đầy như củi” . Đây quả là
      lối so sánh rất Nông Quốc Chấn. Thông thường, trong văn hoá Kinh Việt, nhữhg gì
      được mang ra so sánh với kiến thì chẳng hề cao cả chút nào.  Những với văn hoá
      Tày Việt,  đặc biệt đặt trong  ngữ cảnh mộc mạc, thì việc so sánh  ấy trở nên  bình
      thường, không mang dáng vẻ hạ bệ. Đây là chuyện núi rừng mà núi rừng thì nhiều
      kiến, nhiều củi là chuyện hiển nhiên, miễn bàn.
          Bằng cách ấy,  nhà thơ tái hiện lại cuộc sống chiến đấu oai  hùng của dân tộc
      một cách mới mẻ. Hơn thế nữa, bài thơ giúp người đọc có điều kiện tiếp xúc với một
      nét văn hoá khác lạ, làm phong phú vốn vàn hoá của nước nhà.
          Niềm vui chiến thắng bình dị, và ước mơ cũng bình dị;



      150
   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156