Page 297 - Lý Thường Kiệt
P. 297
LÝ THƯỜNG KIỆT
Xuân qua trăm hoa rụng,
Xuân lại nở trăm hoa.
Trước mắt sự đời thoảng,
Trên đầu hiện tuổi già.
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết,
Ngoài sân đêm trước một cành mơ.
Tóm tắt trong sáu câu trên, có đủ ý vũ trụ tuần hoàn trái với đời người
ngắn ngủi, ý người ta không nên lấy sự ấy làm phàn nàn, vì tuy mất rồi,
nhưng vẫn còn tinh hoa để lại cùng vũ trụ.
Cho đến phái nho, vì hằng ngày giao thiệp với các tăng, nên cũng chịu
ảnh hưởng nhiều của Phật giáo. Thi văn của phái nho nay không còn gì
nữa, ngoài một vài bài, giữ được nhờ sách TUTA. Ví như hai bài thơ của vị
công bộ thượng thư Đoàn Văn Liệm tặng và điếu thiền sư Quảng Trí (TUTA
18a), mất vào khoảng đời Quảng Hữu (1085-1092). Bài thơ điếu như sau:
Lâm man bạch thủ độn kinh thành,
Phất tụ cao sơn viễn cánh hĩnh.
Kỷ nguyện tĩnh cân xu trượng tịch,
Hốt văn di lý yểm thiền quynh.
Trai đình u điểu không đề nguyệt,
Mộ tháp thùy nhân vị tác minh.
Đạo lữ bất tu thương vĩnh biệt,
Viện tiền sơn thủy thị chân hình.
Phỏng dịch như sau:
Rừng xanh đầu bạc lánh kinh thành,
Rủ áo lên non rậy nổi danh.
Toan đội khăn sồng lên cửa Phật,
Thoắt nghe tiếng dép động ngoài sanh.
Sân chùa chim rũ gào suông nguyệt,
Mộ tháp ai còn giúp viết minh.
308